Chuyện con thỏ cắn người lan truyền khắp trường Nam Cao, trong miệng học sinh thì được kể lại với đủ kiểu phiên bản, khó mà nghe cho lọt tai.
Câu chuyện đại khái là Diêu Tứ buông lời mỉa mai Đoàn Lăng trong lớp học, nói năng quá trớn khiến không khí trở nên căng thẳng. Kết quả là bạn trai của Đoàn Lăng, đang ngồi phía sau, không nhịn nổi nữa, giữa lớp liền đứng dậy cầm gậy vụt cho Diêu Tứ một cái, rồi chính cậu lại là người chủ động báo cảnh sát.
Tài xế Lý Lỗi nghe được chút đầu mối, hỏi han khắp nơi, rồi kể lại đúng những gì ông ấy biết. Không thêm mắm dặm muối, chỉ là truyền đạt lại sự thật.
Lúc đầu còn bực, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, đầu óc đã tỉnh táo hơn, Đoàn Lăng chợt cảm thấy Tạ Ninh có gì đó không đúng. Thế nhưng sau khi nghe Lý Lỗi kể lại mọi chuyện, sự nghi ngờ mong manh ấy lại như biến mất.
Bị ngốc sao?
Không có chút bản lĩnh mà cũng dám đánh người ngay trong trường Nam Cao, đánh xong rồi còn quay lại chất vấn hắn nói chuyện chẳng lẽ không cần giữ lời?
Đoàn Lăng đưa tay day nhẹ giữa chân mày. Đối mặt với Tạ Ninh đang ngẩng đầu, kiên quyết không chịu buông tha, hắn dứt khoát chọn cách “mắt không thấy, lòng không phiền” mà túm cậu quẳng luôn lên xe.
“Cậu còn chưa nói, cậu biết….”
Câu nói chưa kịp dứt thì gương mặt đã bị chặn lại, áp lực từ cảm xúc dồn nén khiến khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ còn hơi thở. Tạ Ninh đầu óc đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng không tình nguyện mà ngậm miệng lại.
Trong xe, không gian trở nên yên lặng lạ thường.
Ký ức từ đêm qua chậm rãi ùa về, cảm giác xấu hổ cũng theo đó mà lan ra từng chút một. Không rõ từ lúc nào, bầu không khí giữa hai người dường như đã đổi khác.
Tạ Ninh đẩy tay Đoàn Lăng ra, ấp úng nói: “Trước tiên, cho tôi đánh ba cái…”
Đoàn Lăng bất ngờ cất giọng: “Lần sau sẽ không có nữa.”
“…?”
Tạ Ninh c.h.ế.t đứng tại chỗ, như thể cả người bị đông cứng lại.
Không chỉ cơ thể lạnh như băng, mà cả giọng nói cũng lạnh ngắt như thể đông cứng theo.
Tạ Ninh ngẩn người ngẩng đầu lên, chỉ kịp bắt được góc nghiêng khuôn mặt sắc sảo của Đoàn Lăng đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng chưa kịp nói gì thêm, hắn đã lại trở về với kiểu nói chuyện gắt gỏng quen thuộc: “Ngày mai cút về Dương Trừng cho tôi! Ông đây lại không có thiên lý nhãn mà trông được mãi!"
Nói thật thì Tạ Ninh cũng không hoàn toàn hiểu Đoàn Lăng đang nói gì. Nhưng kiểu nhân vật chính vừa rồi, hình như trong sách gốc không có miêu tả đến mức đó...
Điện thoại bất ngờ kết nối, giọng nói quen thuộc của ba Tạ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ đang xoay vòng trong đầu cậu. Tạ Ninh lập tức thu hồi tâm trạng, quyết định không nhờ ba rước nữa, khỏi phải mất công chạy một chuyến tay không.
Sau khi cúp máy, quay lại đã bắt gặp ánh mắt đầy suy nghĩ, như đang đánh giá gì đó của Đoàn Lăng. Trái tim vốn vừa mới bình tĩnh lại, liền đập nhanh hơn vài nhịp.
Truyện được dịch bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Như… như thế nào?"
Cậu còn tưởng sau sự việc lần này vai chính sẽ nhìn cậu một lần, Đoàn Lăng hỏi lại:
Cậu còn tưởng lần này làm vai chính một lần sẽ khiến Đoàn Lăng có cái nhìn khác về mình. Ai ngờ cậu kia lại hỏi ngược: "Sao cậu không bị làm sao hết vậy?"
“Hả?”
Một tay chống lên ghế ngồi, Đoàn Lăng hơi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt lóe lên tia tò mò, dần dần trở nên nguy hiểm.
"Cậu đánh Diêu Tứ ngay tại trường Nam Cao, sao lại chẳng sao cả?"
Tạ Ninh theo phản xạ dịch người về phía cửa xe: "Chẳng phải tôi đã chủ động báo cảnh sát rồi sao..."
"Muốn xử cậu, vài phút là đủ."
Câu nói đó sao nghe mà coi thường người ta dữ vậy chứ!
"Vì Mạnh Kỳ Cửu à? Là do nó?"
Bởi vì là đối thủ một mất một còn, nên họ càng hiểu nhau rõ hơn. Hôm ấy Mạnh Kỳ Cửu có biểu hiện khác thường, lại thêm Khương Trầm Ngư rêu rao khắp nơi, còn cả phản ứng kỳ lạ của đám Đầu Húi Cua kia… tất cả như xâu chuỗi lại.
Đôi mắt đào hoa của Đoàn Lăng hơi cụp xuống, ánh sáng trong mắt nhấp nháy không ngừng như ánh lửa. Từ lúc hai người gặp nhau, cảm giác không thoải mái vẫn âm ỉ, cuối cùng cũng tìm ra được lý do.
"Cậu xuyên vào thứ rác rưởi gì vậy?"
Tạ Ninh: "..."
…Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu tuyệt đối sẽ không vung cây gậy đó.
Nghe nói sau khi cậu báo cáo vụ việc, đúng là vẫn có vài kẻ gan to không chịu bỏ qua. Ban đầu Tạ Ninh đã chuẩn bị tinh thần sẽ ăn vài đòn đáp trả, ai ngờ Mạnh Kỳ Cửu lại kéo cậu ra đứng sau lưng mình.
Lúc đó, Tạ Ninh thực sự sợ. Dù không thấy rõ nét mặt của Mạnh Kỳ Cửu, nhưng nhìn biểu cảm đầy cảnh giác của đám nhất nhân tinh đứng đầu lớp cũng đủ hiểu tình hình nghiêm trọng đến mức nào, chẳng khác gì khi cậu vừa ra tay đánh người.
Đang nghe nói hắn báo nguy lúc sau, xác thật có mấy cái gan lớn còn không chịu bỏ qua, hoãn quá mức nhi tới tấc đầu cũng tính toán phản kích tới, hắn đều làm tốt sẽ ăn mệt chút chuẩn bị, Mạnh Kỳ Cửu lại đem hắn kéo đến phía sau.
Thế nhưng, cuối cùng… không có gì xảy ra.
Sau khi xuyên không đến thế giới này, nói không cô đơn thì đúng là đang nói dối.