Cho nên dù Kim Nhiễm không đưa ra yêu cầu, cậu cũng sẽ tìm cơ hội để trả ơn.
"Yên tâm đi."
Kim Nhiễm dịu dàng nói: "Không phải chuyện gì khó khăn đâu, chỉ cần các cậu giúp tôi làm một bài toán."
Nói rồi, nhét tờ giấy A4 vào tay hai người: "Đã học hàm số hợp rồi chứ? Bài này là tôi ra, các cậu xem có làm được không."
Diễn biến ngoài dự đoán, Giang Hứa Lê dừng lại một chút, cúi mắt xuống, trên giấy quả nhiên có một bài toán.
Hơi phức tạp, nhưng không khó.
Trần Huấn Lương cũng nhìn thấy đề bài, nhưng lại mắt chữ A mồm chữ O, nhỏ giọng lẩm bẩm: "C.h.ế.t tiệt, chúng ta đã học thứ khó như vậy sao? Mẹ kế cậu không phải nghĩ sai rồi chứ!"
Đề thi của trường trung học Văn Thừa thường do ba giáo viên trở lên cùng nhau thảo luận, mẹ kế của Lê ca lại không phải giáo viên, thật sự biết ra đề sao? Có khi là cố ý trêu chọc họ!
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Trần Huấn Lương lải nhải không ngừng, Giang Hứa Lê lại không phản ứng, nhìn vài lần liền cầm bút lên.
Bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo của mùa hè:
"Bất kể là bài toán nào, đều cần tiến hành từng bước một. Bước đầu tiên, chúng ta coi f(x) là một tổng thể, dùng giá trị đã biết thay vào hàm số để ra kết quả cụ thể, sau đó dựa vào kết quả, suy ra dãy số..."
Sau một buổi chiều luyện tập, bài giảng thử của Kim Nhiễm đã trở nên thành thạo.
Thậm chí so với việc giảng cho mèo con hoàn toàn không biết gì, khi đổi thành học sinh trung học thật, cô còn có thể tùy thời điều chỉnh cách dạy.
Ví dụ như nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Trần Huấn Lương, cô kết luận "giảng giải chưa đủ rõ ràng", thế là quyết đoán thay đổi cách giải.
Năm phút sau, mí mắt của Trần Huấn Lương bắt đầu run rẩy.
Kim Nhiễm nhận được phản hồi, lại tăng âm lượng giảng bài, cố gắng nhắc nhở đối phương.
Mười phút sau, Trần Huấn Lương càng nghe càng buồn ngủ, càng nghe càng buồn ngủ, cuối cùng thành công bị thôi miên, không chú ý, đầu gục xuống bàn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu. Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì. Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Kim Nhiễm: "..."
Giang Hứa Lê chứng kiến tất cả, không biết vì sao lại có chút buồn cười.
Cây bút xoay tròn giữa các ngón tay, cậu lơ đãng đ.á.n.h giá bài toán đã làm xong.
Thực ra bài toán này ra rất có trình độ, kết hợp giữa hàm số hợp và dãy số đệ quy, cần phải suy nghĩ vài vòng, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy.
Cậu không cho rằng bà ta sẽ tốn công sức lớn như vậy để trêu chọc họ.
Bên kia, Kim Nhiễm cũng không biết mình đã được công nhận.
Đối mặt với buổi dạy thử đầy tình huống bất ngờ, cô vừa bực bội, lại vừa cảm thấy may mắn.
Đối với người khác có lẽ không thể hiểu được, nhưng Kim Nhiễm là vậy, không bao giờ để mình chìm trong cảm xúc tiêu cực.
Tình huống bất ngờ chẳng phải là một cách để kiểm tra và sửa lỗi sao, cô may mắn vì đã phát hiện ra vấn đề trước khi phỏng vấn, còn có cơ hội sửa đổi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Kim Nhiễm không những không tức giận, ngược lại còn bình tĩnh đ.á.n.h thức cậu ta dậy, trong lúc mặt Trần Huấn Lương đỏ bừng, cô kiên nhẫn giảng giải từng câu một.
Cuối cùng, nửa giờ sau, Trần Huấn Lương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.
"Tôi biết rồi, đề bài tuy khác nhau, nhưng đều dùng chung một kiến thức, ai da, tôi cũng thông minh thật!"
Trần Huấn Lương cười ngây ngô, bài toán vốn như thiên thư bỗng trở nên sáng sủa hơn, cậu thậm chí còn có ảo giác là mình sẽ làm được!
Kim Nhiễm cô... lý trí giữ im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ khi mèo tam thể cọ vào người, cô mới sờ sờ cằm nó để khen ngợi.
Ai nói mèo không bằng người?
Trước mặt môn Toán, người và mèo không phân biệt!
Nghĩ vậy, Kim Nhiễm không khỏi nhìn về phía người còn lại trong phòng.
Kết quả phát hiện Giang Hứa Lê đã làm xong từ lâu.
Đối phương dùng một cách giải khác, nhưng đáp án lại giống hệt như cô giảng.
Lần này Kim Nhiễm không chỉ kinh ngạc, mà còn có một loại kích động của Bá Nhạc khi tìm thấy thiên lý mã — không ngờ Giang Hứa Lê trốn học vuốt mèo lại là một học sinh giỏi!
Ừm, cẩn thận nhớ lại, hình như trong tiểu thuyết không hề đề cập đến điểm này.
Cũng phải, là con trai của một quái vật như Giang Minh Thoa, sao có thể là kẻ ngốc được.
Kim Nhiễm chỉ đơn thuần cảm thán, nhưng trong mắt người khác lại mang một ý vị khác.
Là bạn thân của Giang Hứa Lê, Trần Huấn Lương đã tận mắt chứng kiến mẹ kế của Lê ca nghi ngờ Lê ca, rất bất bình thay cho Lê ca.
Nhịn một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, phẫn uất lên tiếng: "Dì, chẳng lẽ Lê ca làm sai?"
Kim Nhiễm tỉnh táo lại, lắc đầu: "Không sai, không chỉ không sai, mà cách giải còn rất rõ ràng!"
"Vậy sao dì không nói gì!"
Không nói gì?
Kim Nhiễm lúc này mới nhận ra giọng điệu của thiếu niên không đúng.
Làm giáo viên ai cũng thích học sinh thông minh, lần đầu tiên dạy thử đã gặp được Giang Hứa Lê, cảm giác thỏa mãn khi dạy học tăng lên rất nhiều.
Lúc này nghe thấy chất vấn, liền không tiếc lời khen, giơ ngón tay cái lên với Giang Hứa Lê: "Cậu đúng là một thiên tài!"
Giang Hứa Lê: "?"
"Khụ, ý tôi là đầu óc cậu quá hiếm, à không, quá hữu dụng, chỉ thấp hơn chỉ số IQ của tôi một chút thôi!"
Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Hứa Lê dần trở nên phức tạp.
Cậu đột nhiên cảm thấy, những cảm xúc vừa dâng lên của mình có chút thừa thãi.
"Ha ha, thời gian không còn sớm nữa, hay là tôi mời các cậu ăn cơm nhé."
Khen người mà khen trật lất, mặt Kim Nhiễm hơi đỏ lên, dứt khoát dừng lại kịp thời, cứng nhắc chuyển chủ đề.
Trần Huấn Lương đã đói meo, mắt sáng lên, vừa định mở miệng nói gì đó, bị Giang Hứa Lê giữ lại: "Không cần, chúng tôi ra ngoài ăn."
Giọng điệu của thiếu niên xa cách, đã trả ơn rồi, không cần thiết phải tiếp tục ở chung nữa.
Kim Nhiễm cũng không ép buộc: "Vậy lần sau có rảnh nhé."
Mọi người đều biết, "lần sau có rảnh" tương đương với "không có rảnh".
Không biết Giang Hứa Lê có hiểu không, cậu gật đầu một cách hờ hững, lúc rời đi, không quên mang theo con mèo tam thể đã ăn no ngủ kỹ.
Tiễn hai học sinh trung học đi, Kim Nhiễm ra ngoài ăn cơm.
Mốt là ngày phỏng vấn, nhưng tủ quần áo của nguyên chủ lại không có một bộ đồ công sở nào phù hợp, cô định ăn cơm xong sẽ tiện thể đi dạo phố.