Bác ba và bác ba gái lại lần nữa nín thở.
Giây tiếp theo, các thân thích khác cũng kích động lên: “Vãn Ca bé tí này cũng có thiên phú, nhà tôi tự nhiên cũng nhất định có thiên phú.”
“Con trai ngoan của tôi chắc chắn thiên phú cũng rất tốt.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Con trai ngoan sau này cũng muốn trở thành Thiên Sư.”
Các thân thích chen nhau xông lên muốn kiểm tra thiên phú. Khương Dư Linh liền dùng một kết giới ngăn họ lại bên ngoài. Đợi đến khi họ có chút khó hiểu, cô mới lại mỉm cười nói: “Từng người một thôi, chỉ có một quả cầu pha lê. Nếu mà làm hỏng thì không biết rốt cuộc ai có thiên phú ai không có đâu.”
Các thân thích chợt hiểu ra.
Liên tục gật đầu: “Được được được, từng người một.”
“Từng người một.”
“Xếp hàng đi, vợ của anh ba.”
“Đến đây em trai thứ hai, lại đây chỗ anh này. Haizz, dù sao sớm muộn gì cũng kiểm tra được, anh không vội.”
“Em cũng không vội.”
Các thân thích nhanh chóng xếp hàng trật tự. Chỉ cần đặt tay lên quả cầu pha lê là có kết quả.
Việc kiểm tra diễn ra cực nhanh, rất nhanh, tất cả các thân thích đều đã kiểm tra xong. Người có thiên phú chiếm đa số, không có thiên phú chiếm số ít. Không liên quan đến tuổi tác hay cơ thể, và thiên phú đều ở mức trung đẳng trở lên. Thật bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều khiến Khương Dư Linh bất ngờ hơn nữa là, hai người chị của cô, cùng với cha mẹ cô đều có thiên phú. Đặc biệt là cha cô, Khương Nguyên, thiên phú còn tốt hơn cả Khương Vãn Ca, đáng giá được bồi dưỡng trọng điểm. Khương Thính Âm và Khương Hoài Âm thiên phú cũng tốt, nhưng kém Khương Vãn Ca một chút.
Khương Dư Linh bảo Khổng Chính Sơ và Từ Trạc thống kê số người, sau đó liền giao toàn bộ những lá bùa trống trong túi không gian của Chu Ly và những người khác cho Khổng Chính Sơ và Từ Trạc, dặn dò họ phải dạy dỗ thật tốt những người có thiên phú trong Khương gia. Cô còn không quên vẽ ra một viễn cảnh lớn cho hai người: chỉ cần họ làm tốt, sau này trên thế gian này nhất định sẽ có một vị trí nhỏ cho họ.
Hai người đã hạ quyết tâm đi theo cô, nghe cô nói vậy đều vô cùng vui mừng.
Sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà, đến tối, Khương Dư Linh liền tặng cho bốn người Khương Nguyên mỗi người một cái túi không gian. Còn những người khác, cô vẫn phải đi tìm thêm.
Tìm bằng cách nào ư?
Đương nhiên là cướp sẽ nhanh hơn.
Giang Tinh Ca biến mất, Khương Dư Linh đã đến lúc xuất thế.
Ngoài việc tặng túi không gian cho bốn người Khương Nguyên, Khương Dư Linh còn tặng Khương Vãn Ca một cái túi không gian, dặn cô nhất định phải theo Khổng Chính Sơ và Từ Trạc mà học vẽ bùa thật tốt.
Làm xong tất cả những việc này, Khương Dư Linh liền để Linh Ngọc lại dưới thác nước, dặn dò cô bé giám sát chặt chẽ Khổng Chính Sơ và Từ Trạc.
“Nếu hai người bọn họ dám làm chuyện gì bất lợi cho Khương gia, lập tức báo cho chị biết.”
Linh Ngọc nhìn ra vẻ nghiêm túc trên mặt Khương Dư Linh, cũng trịnh trọng gật đầu nói: “Em biết rồi ạ.”
Cuối cùng vẫn còn chút không yên tâm, ngoài việc căn dặn Linh Ngọc, trước khi đi, Khương Dư Linh còn đặc biệt lấy Phệ Tâm Cổ đã đổi từ hệ thống ra để cảnh cáo hai người: “Nếu muốn trở thành người của Khương gia chúng ta, thì hãy nuốt viên thuốc này.”
Phệ Tâm Cổ trông giống hai viên thuốc đen, nhỏ như hạt mè.
“Chúng tôi thật sự không có hai lòng đâu mà.”
Khổng Chính Sơ và Từ Trạc đều hận không thể m.ó.c t.i.m ra cho Khương Dư Linh xem.