Sắc mặt Lý Vân Hương có chút hoảng hốt: "Cho nên, nàng ta không thể nào cùng..."
Lời còn chưa dứt, nàng liền phản ứng lại: "Thật vậy sao Dư Linh? Nàng ta thật sự cùng người khác ở bên nhau rồi?"
"Đúng vậy."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Khương Dư Linh khẳng định gật đầu: "Nếu ngươi không yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi đi xem."
"Vậy đi xem đi."
...
Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Dư Linh cùng Lý Vân Hương cùng nhau đến trấn trên. Có lẽ là do bóng ma tâm lý, bốn tháng qua, Lý Vân Hương vẫn luôn ở lại trong thôn. Dù có bám lấy Khương Dư Linh đến đâu, nhưng vừa nghe nói muốn đến trấn trên là lập tức lảng đi.
Cũng chính vì vậy, nàng đối với tình hình của Hoàng Hựu Chi cũng không quá hiểu rõ, chỉ biết nàng ta đã trở về trấn trên, sống trong một môi trường bị người ta bàn tán, chứ không biết Hoàng Hựu Chi đang ở bên cạnh ai. Nàng cũng không dám điều tra kỹ, sợ lại mang đến phiền phức gì cho nàng và Khương Dư Linh.
"Chính là nơi này."
"Đây là căn nhà Chung Vĩnh thuê ở ngoài cho Hoàng Hựu Chi. Hai người bình thường không có việc gì sẽ đến căn nhà này lén lút gặp mặt."
Khương Dư Linh đưa Lý Vân Hương đến một con hẻm nhỏ, chỉ vào cánh cửa màu đỏ thắm ở giữa con hẻm nói.
"Nàng ta thường nói cứ hai ngày qua một lần. Ta đã phái người canh chừng rồi. Hôm qua nàng ta không đến, hôm nay chắc là nàng ta sẽ đến."
Lời nói của Khương Dư Linh vừa dứt, liền thấy một nữ tử thân hình yểu điệu cúi đầu quấn mình kín mít từ đầu kia của con hẻm nhỏ bước vào, rất nhanh liền đi vào cánh cửa màu đỏ thắm ở giữa.
Mặc dù nữ tử quấn mình kín mít, nhưng Lý Vân Hương vẫn liếc mắt một cái nhận ra Hoàng Hựu Chi. Nàng trợn tròn mắt há hốc miệng nói: "Thế mà, lại là thật..."
Hoàng Hựu Chi thế mà lại thật sự cùng người khác ở bên nhau. Tất cả, dường như đều khác biệt rất nhiều.
Không lâu sau, lại có một người nam tử bước nhanh vào trong căn nhà. Lúc này, Lý Vân Hương hoàn toàn tin tưởng những lời Khương Dư Linh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyện mà kiếp trước khiến nàng sợ hãi nhất đột nhiên lại thay đổi, trong lòng Lý Vân Hương trong nhất thời không nói nên lời cảm giác gì. Nàng nhịn không được nhìn về phía Khương Dư Linh.
Tất cả những thay đổi này, đều là bởi vì Khương Dư Linh.
Nói chính xác hơn, là bởi vì phụ mẫu của Khương Dư Linh.
Từ khi nàng nói ra phụ mẫu nàng báo mộng cho nàng, tất cả, liền khác biệt rất nhiều so với kiếp trước.
Cho nên, còn gì đáng sợ nữa đâu?
Lý Vân Hương trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười thật lòng nhất trong suốt bốn tháng qua: "Dư Linh, biết rằng cơn ác mộng của ta sẽ không thành hiện thực thật sự quá tốt. Chúng ta đi ăn gì đó đi, ta mời."
Bóng ma tâm lý của Lý Vân Hương cơ bản đã tiêu trừ.
Khương Dư Linh cũng cười nói: "Được thôi."
Khương Dư Linh đưa Lý Vân Hương đến trấn trên chưa được mấy ngày, trên trấn liền truyền ra một tin tức chấn động trời đất —.
Hoàng Hựu Chi.
Chưa kết hôn đã có thai.
Phá hoại phong tục của trấn Đào Hoa, phải bị thiêu chết.
...
"Chưa kết hôn đã có thai, quả thực là làm ô nhục cho trấn Đào Hoa của chúng ta. Nếu ai cũng giống như ngươi, nữ tử trấn Đào Hoa của chúng ta còn danh dự gì đáng nói?"
"Đừng nói nhiều với nàng ta nữa, thượng bất chính hạ tắc loạn, chúng ta cứ thiêu c.h.ế.t nàng ta."
"Đúng vậy, thiêu c.h.ế.t nàng ta."
"Thiêu c.h.ế.t nàng ta, thiêu c.h.ế.t nàng ta, thiêu c.h.ế.t nàng ta."
Dưới ánh mặt trời, Hoàng Hựu Chi bị trói trên đống củi khô, giống như con dê sắp bị làm thịt.