Vương Thuận quả đúng là thần nhân, từ trước đến nay chưa từng thấy anh ta làm ăn không thông mối nào, Tiền Thiển bày tỏ sự sùng bái sâu sắc đến hai trăm nghìn phần, cảm thấy Vương Thuận mà cứ mãi làm tiểu nhị ở Duyệt Lai khách điếm thì đúng là phí tài trời.
Chỉ tầm hai ba ngày sau, Vương Thuận đã đến tận nhà Tiền Thiển gõ cửa. Mấy hôm nay cô không đi đâu, định bụng ở nhà giúp Trương thị vá quần áo, ai dè kỹ thuật may vá của cô quá tệ, chỗ rách vá xong trông như một con rết to tướng, gửi đi chắc chắn bị trả về, khiến Trương thị phải vất vả làm lại.
Sau mấy lần thất bại, Tiền Thiển an phận ngồi nhà nghịch móng tay. Lúc mở cửa thấy Vương Thuận, cô vui mừng đến mức suýt bay lên trời, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm đạm, tươi cười chào:
"Tiểu Thuận ca đến rồi à, mau vào đi, mẹ đệ làm bánh rau tạp ngũ cốc, để đệ mang cho huynh một cái."
Vương Thuận đứng ngoài cửa lắc đầu:
"Không có thời gian đâu, không ăn nữa, tiểu Ngũ tử, mau đi theo ta, ta đưa đệ đến gặp Đổng Tam ca làm việc ở Trạng Nguyên Lầu."
Tiền Thiển vội gật đầu, nói một tiếng với Trương thị rồi theo Vương Thuận ra ngoài. Trên đường đi, Vương Thuận không ngừng căn dặn:
"Lát nữa gặp Đổng Tam ca phải lanh lợi vào, huynh ấy trong Trạng Nguyên Lâu quan hệ tốt, quản sự cũng khá quý huynh ấy. Nhưng cũng đừng nói gì linh tinh, Tam ca chỉ hứa giới thiệu, có thành hay không thì còn tùy vào quản sự."
Trà Đá Dịch Quán
Tiền Thiển vội đáp:
"Biết rồi, tiểu Thuận ca, lần này thực sự cảm ơn huynh, sau này đệ có tiền nhất định mời huynh ăn món ngon."
Vương Thuận “hầy” một tiếng:
"Đừng nói mấy lời sáo rỗng, cảm ơn gì chứ, hàng xóm láng giềng mà, giúp nhau là chuyện nên làm. Hai mẹ con đệ sống vất vả, đệ lại hiếu thuận, đáng quý đấy."
Tới trước nhà Đổng Tam ca, nhà gạch xanh mái ngói, nhìn khang trang hơn nhà Lý đại nương nhiều. Vương Thuận không ngớt lời dặn:
"Lát nữa lễ phép vào, ông già trong nhà là người từng làm ở phủ Hữu thừa tướng, rất coi trọng lễ nghi."
Tiền Thiển còn chưa kịp đáp lời, Vương Thuận đã nhìn quanh một vòng, ghé sát tai cô thì thầm:
"Thật ra Đổng bá trước đây chỉ là người trông cổng ở trang trại nhà Hữu thừa tướng thôi." Nói xong còn nháy mắt tinh quái:
"Nhưng người già rồi hay sĩ diện lắm, biết điều mà chiều ông ấy."
Tiền Thiển cười tủm tỉm, Vương Thuận trợn mắt:
"Cười gì mà cười, lấy lòng được ông già ấy là tốt nhất. Đổng Tam ca rất hiếu thảo. Bí mật này huynh chưa kể với ai đâu đấy." Tiền Thiển vội gật đầu, Vương Thuận mới gõ cửa.
Chẳng bao lâu, một thanh niên gọn gàng mở cửa, vừa thấy Vương Thuận liền cười nói:
"Tiểu Thuận, ta đang đợi cậu đây." Nói rồi liếc sang Tiền Thiển, cười bảo:
"Đây là tiểu Ngũ tử à? Trông lanh lợi thật đấy, chỉ hơi nhỏ con chút thôi."
Vương Thuận vội cười đáp:
"Tam ca, huynh đừng thấy tiểu Ngũ tử nhỏ người mà vội đánh giá, nó giỏi lắm đấy, mới mười ba tuổi thôi, sau còn lớn nữa. Hơn nữa trẻ thì dễ dạy phải không?" Nói rồi quay lại quát khẽ Tiền Thiển:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Còn không mau chào Tam ca đi!"
Tiền Thiển nghe vậy liền lễ phép chắp tay chào hỏi, Đổng Tam ca nhìn cô một cái rồi cười bảo Vương Thuận:
"Cái mồm cậu đúng là lợi hại. Vào trong rồi nói chuyện tiếp." Rồi dẫn hai người vào nhà.
Quả nhiên trong nhà có một ông lão để râu, bưng chén trà, dáng vẻ đạo mạo. Tiền Thiển không cần ai nhắc cũng lễ phép hành lễ, ông lão hài lòng gật đầu.
Đổng Tam bước vào, cười nói với ông:
"Gia gia, cháu có việc muốn bàn với Tiểu Thuận, người vào phòng nghỉ một lát đi." Ông lão nghe xong liền đứng dậy đi ra, Tiền Thiển vội nhường đường, khiến Đổng Tam có vẻ hài lòng.
Sau khi dỗ ông cụ vào phòng, Đổng Tam mời hai người ngồi, hỏi Tiền Thiển vài câu, cô đều lễ phép trả lời. Sau đó Đổng Tam nói:
"Tiểu Ngũ tử, đệ là người do Tiểu Thuận đưa tới, đều là hàng xóm nên huynh cũng không giấu. Trạng Nguyên Lâu ngoài mặt tuy lương cao hơn chỗ khác một thành, nhưng thật ra chẳng dễ sống đâu. Những người có thể đến đó ăn uống đều là bậc quý nhân, làm không tốt thì bị mắng bị đánh là chuyện thường, xui xẻo còn mất mạng. Nhưng nếu đệ chịu được khổ, chỗ tốt cũng không ít. Nếu đệ thật lòng muốn làm, mai huynh sẽ dẫn đệ đi gặp quản sự, thành hay không còn phải xem ý quản sự."
Tiền Thiển nghe xong biết đã có hy vọng, lập tức đứng dậy đáp lời:
"Tam ca, đệ hiểu rồi. Nếu được nhận, đệ nhất định chăm chỉ làm việc. Giờ nương đệ chỉ trông vào đệ thôi, đệ không dám gây chuyện đâu."
Đổng Tam gật đầu, hẹn cô thời gian và địa điểm gặp mặt hôm sau, rồi tiễn hai người về.
Trên đường về, Vương Thuận lại cằn nhằn dặn dò Tiền Thiển:
"Mai gặp quản sự, nếu được nhận, nhớ chuẩn bị một chút lễ cho Tam ca. Ta biết nhà đệ nghèo, cứ bàn với Trương thẩm, không cần đắt tiền, có lòng là được."
Tiền Thiển gật đầu vâng dạ, Vương Thuận chào tạm biệt rồi quay lại Duyệt Lai khách điếm. Tiền Thiển cũng về nhà, kể lại cho Trương thị mọi chuyện, bao gồm cả chuyện cần chuẩn bị quà tạ ơn cho Đổng Tam ca.
Trương thị nghe xong suy nghĩ một lúc, rồi bảo:
"Vẫn nên chuẩn bị quà cẩn thận, lần đầu con ra ngoài làm việc, nương không yên tâm. Nếu có chuyện gì, cũng mong Tam ca chăm sóc giúp con."
Sáng sớm hôm sau, Tiền Thiển dậy từ rất sớm, chỉnh tề gọn gàng rồi đi đến hẻm sau Trạng Nguyên Lâu đợi Đổng Tam. Đến sớm quá nên Đổng Tam chưa tới, cô hơi buồn chán, bèn đi loanh quanh trong ngõ. Sau lưng phố Chu Tước, những cửa sau của các tiệm sang trọng hầu hết đều nằm trong con ngõ này, khiến cô tò mò ngắm nghía xung quanh.
Đang vui vẻ ngó nghiêng, thì sau lưng vang lên giọng điệu hống hách:
"Chó ngoan không chắn đường!"
Tiền Thiển quay đầu lại, thấy sau lưng là một tiểu nha đầu vẻ mặt kiêu căng. Sau lưng nha đầu còn có một người mặc áo dài kiểu thư sinh... ơ... là một nữ nhân!!
Tiền Thiển âm thầm khinh bỉ: (ˇˇ) Một cái nhìn là biết cô là con gái rồi, cải nam trang gì mà hời hợt thế? Cứ như muốn rao to với thiên hạ là “ta là nữ cải nam trang” vậy! Nhưng mà nhan sắc cô nàng này đúng là đẹp thật.
Thấy Tiền Thiển nhìn chằm chằm vào "công tử" nhà mình, nha đầu kia lập tức nổi xung:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Công tử nhà ta cũng là thứ tiện dân như ngươi có thể nhìn à? Nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra đó!!"
Tiền Thiển: (⊙o⊙)!!!
— Đây là nha hoàn nhà ai mà vô giáo dưỡng đến vậy! Mà chủ tử dạy ra nha hoàn thế này, chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì!