“Tỷ tỷ, giúp em với, em đau quá, bọn họ đều bắt nạt em.”
Trong lúc hoảng hốt, một bé gái ôm con gấu bông xuất hiện ở cách đó không xa nhìn cô. Bé gái mặc váy công chúa màu hồng nhạt, lộ vẻ uất ức, ngây thơ đáng yêu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như được quét vôi, trắng đến đáng sợ.
“Tỷ tỷ, giúp em nha, em khó chịu lắm.” Bé gái khóc lóc gọi.
“Tỷ tỷ, em thích chị lắm, ở bên em được không?”
“Chúng ta mới là người một nhà, những người khác đều là người xấu.”
“Tỷ tỷ……”
“Tỷ tỷ……”
Tiếng gọi của bé gái cứ lặp đi lặp lại, mang theo tiếng nức nở dần trở nên quỷ dị, chứa đựng sự mê hoặc và dụ dỗ mãnh liệt.
Vân Xu khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, muốn nhắc nhở những người khác rằng nơi này có chút không ổn, nhưng lời nhắc nhở dù thế nào cũng không thể thốt ra, như bị một lực lượng vô hình ngăn cản.
Mặt trời treo cao, hơi nóng bốc lên bốn phía.
Cách đó hơn mười mét, Yến Tân Tễ đang quan sát công viên giải trí này, vẻ mặt khó đoán.
Phù Xán Xán và Phương Húc ngồi một bên, nhỏ giọng bàn bạc công việc, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Vân Xu, xác nhận sự an toàn của cô.
Dưới mái lều che nắng tạm thời dựng lên, quanh thân Vân Xu hơi lạnh bao phủ, cơ thể cứng đờ. Ánh mắt bé gái kia gắt gao nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt vốn bình thường của bé gái dần biến dị, hốc mắt đen kịt, lòng trắng mắt biến mất.
Hì hì hì ~ Xu Xu là của bọn họ ~ bọn họ muốn mang cô ấy đi ~.
Những con hề với hình dạng khác nhau đồng loạt nhìn chằm chằm cô, như đang lặng lẽ thúc giục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đôi mắt trong veo của người con gái dần trở nên mê man, như viên ngọc trai phủ bụi, mất đi ánh sáng. Cùng lúc đó, những ý nghĩ kỳ lạ cuộn trào trong lòng cô.
Đứa bé này đáng thương quá, mình phải giúp nó.
“Vân tiểu thư, cô muốn uống chút nước không?” Phù Xán Xán nhiệt tình hỏi.
Phù Xán Xán từ nhỏ đã được giáo dục huyền học chính thống, luôn tôn thờ quy tắc kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu. Hơn nữa, Vân Xu quá tốt đẹp, dù Trạm Dương Thu có ý với đối phương, cô cũng không hề nảy sinh chút ghen ghét nào.
Trong mắt cô, Vân Xu chỉ là một người con gái yếu đuối không thể tự bảo vệ, là đối tượng cần được chăm sóc và bảo vệ.
“Không cần.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Người con gái cúi đầu, mái tóc dài mềm mại che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Phù Xán Xán sững sờ. Hôm qua gặp mặt, Vân tiểu thư tỏ ra dịu dàng và lễ phép, bất cứ ai nói chuyện với cô, cô đều sẽ nhìn thẳng vào mắt người đó.
Sao bây giờ lại… mệt mỏi vậy?
Phù Xán Xán đoán, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Hôm nay trời càng ngày càng nóng, thật là khó chịu.” Phương Húc nhìn về phía công viên giải trí, thuận miệng oán trách: "Không biết Trạm sư tổ và những người khác khi nào trở về.”
Năng lực của Phương Húc còn thiếu chút hỏa hầu. Trong mắt những người khác có thể thấy rõ oán khí, còn anh ta chỉ có thể nhìn thấy một chút.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Phù Xán Xán bị cắt ngang dòng suy nghĩ, liếc mắt nhìn anh ta: "Tâm tĩnh thì tự nhiên mát.”
Phương Húc kêu lên một tiếng: "Phù sư muội, đạo lý này anh hiểu, nhưng làm không được.”
Anh ta lén nhìn nghiêng khuôn mặt xinh đẹp, thầm nghĩ, có người này ở bên cạnh, nếu thực sự có người có thể tĩnh tâm lại, anh ta chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái lên, khen một tiếng “ngưu bức”!
Thực tế, không chỉ có anh ta, ngay cả đội thi công bên kia, mắt ai nấy cũng sắp trợn trừng ra.
Phù Xán Xán nhìn về phía công viên giải trí. Là đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Ninh Quan đời thứ mười, những oán khí đáng sợ kia trong mắt cô cũng không thể che giấu.
“Trạm sư tổ hẳn là đang xử lý khu vực khó giải quyết nhất. Đại sư Di An am hiểu siêu độ, em nghĩ họ sẽ xử lý hết ác linh, rồi thống nhất siêu độ vong hồn. Hơn nữa, diện tích công viên giải trí rất lớn, có lẽ phải bận đến tối.”
Phương Húc nói: “Vậy thì cứ tiếp tục chờ thôi.”
Vân Xu mờ mịt nhìn về phía trước. Đứa bé đáng thương kia vẫn đứng ở đó, nhìn cô, chờ đợi cô.