Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 249: Nữ phụ ác độc bị lưu đày xuất ngoại (66)





Ấn Tiểu Hạ nói: “Tôi chính là cố ý nói những lời đó với cô ta, chính là muốn cô ta rời xa anh. Anh rõ ràng là vị hôn phu của tôi, trong lòng lại chứa chấp người con gái khác, tôi không chịu nổi!!”

Yết hầu Mạc Hồng Huyên giật giật: “…Vân Xu vô tội, cô không nên giận cá c.h.é.m thớt lên cô ấy.” Anh không hề phủ nhận lời cô nói. Ấn Tiểu Hạ như rơi xuống hầm băng, cả người lạnh toát, anh thậm chí không muốn lừa dối cô.

“Cô ta không vô tội, anh quên nguyên nhân năm xưa cô ta bị đuổi ra nước ngoài rồi sao?” Ấn Tiểu Hạ phản bác: “Vân Xu đã hại anh trai tôi, khiến anh ấy phát bệnh, sao các người có thể quên chuyện này?”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nhắc đến chuyện này, Mạc Hồng Huyên bình tĩnh lại: “Chuyện gì đã xảy ra tám năm trước, chúng ta đều không thể xác định.” Thời gian gần đây, Mạc Hồng Huyên thỉnh thoảng hồi tưởng lại chuyện cũ, bao gồm cả cảnh tượng ở bệnh viện ngày đó. Cả ba người họ che chở Ấn Tiểu Hạ sau lưng, lạnh lùng chỉ trích Vân Xu đối diện. Mỗi lần hồi tưởng lại cảnh tượng đó, lòng anh lại đau nhói.

Trong quá trình hồi tưởng lặp đi lặp lại, Mạc Hồng Huyên dần phát hiện ra một số điểm bất thường. Thời điểm họ đuổi đến bệnh viện quá trùng hợp, sau khi Ấn Hàm Húc phát bệnh, bác sĩ đến quá nhanh, còn có một số vấn đề khác. Vô vàn nghi hoặc đan xen khiến anh sinh nghi về những chuyện đã xảy ra năm xưa.

Ấn Tiểu Hạ nhìn anh với vẻ khó tin: “Anh vậy mà vì cô ta mà ngay cả chuyện này cũng muốn tẩy trắng sao? Nói tôi điên rồi, tôi thấy anh mới là người điên!”

Mạc Hồng Huyên nói: “Tôi chỉ là sau khi sắp xếp lại mọi chuyện thì phát hiện ra vấn đề trong đó thôi.”

Ấn Tiểu Hạ cười lạnh: “Nói đi nói lại thì anh vẫn là vì cô ta!” Cô nhìn chằm chằm anh không rời mắt: “Anh hối hận, đúng không? Anh hối hận vì năm xưa đã từ bỏ cô ta, hối hận vì năm xưa đã ở bên tôi, đúng không!” Ba chữ cuối cùng trở nên sắc nhọn.

Ấn Tiểu Hạ thật sự cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Những người xung quanh cô, từng người một, đều đứng về phía Vân Xu, ngay cả người anh trai yêu thương nhất cũng thích Vân Xu, Mạc Hồng Huyên càng trực tiếp thừa nhận trong lòng có đối phương.

Thái độ hùng hổ dọa người của cô khiến Mạc Hồng Huyên càng thêm bực bội. Nói thêm nữa cũng vô ích: “Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình yên tĩnh một chút.”

Ấn Tiểu Hạ mặc kệ lời anh nói, ngược lại nở một nụ cười chế giễu: “Đáng tiếc nhỉ, anh có hối hận cũng vô dụng thôi. Năm xưa Vân Xu bị anh ép ra nước ngoài, bị anh vô tình chỉ trích, bây giờ cô ta tuyệt đối sẽ không thích anh nữa đâu, anh chẳng qua chỉ là bóng ma trong cuộc đời cô ta mà thôi.”

“Bên cạnh cô ta đã có người yêu thương, chiều chuộng cô ta rồi. Vị tiên sinh kia ưu tú hơn anh gấp trăm ngàn lần, anh không có chút cơ hội nào đâu!” Cô nói không hề nể nang, như một con d.a.o hung hăng đ.â.m vào tim anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Câm miệng!” Mạc Hồng Huyên mắt đỏ ngầu hét lớn: “Cút đi!”

Ấn Tiểu Hạ nói: “Ha! Quả nhiên bị tôi chọc trúng chỗ đau rồi!”

Mạc Hồng Huyên nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức đẩy cửa rời đi: “Được, cô không đi thì tôi đi!”

Tiếng đóng cửa mạnh vang lên, bóng dáng người đàn ông biến mất không dấu vết. Trong văn phòng trống trải, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Ấn Tiểu Hạ cố gượng thẳng lưng cuối cùng cũng gục xuống, nỗi khổ sở nghẹt thở ập đến, cô ngồi bệt xuống sàn, ôm chặt hai đầu gối, cắn chặt môi, hốc mắt dần đỏ hoe. Cô không hiểu vì sao Mạc Hồng Huyên và cô lại đi đến bước đường này. Họ vốn dĩ nên là cặp vợ chồng chưa cưới thân mật nhất.

……

Trong thư phòng.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc xử lý văn kiện, ánh đèn sáng rọi chiếu lên người anh, mái tóc màu vàng kim như tia nắng ban mai đầu tiên, rực rỡ và ấm áp. Khi anh cúi đầu làm việc, ngũ quan lập thể sâu sắc càng thêm tuấn tú. Thư phòng rất rộng, có một phòng nhỏ bên trong, đặt một chiếc giường nhỏ dùng để nghỉ ngơi.

Trên giường đang nằm một người đẹp đang say giấc nồng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, có lẽ vì ngủ ngon nên đôi má trắng nõn ửng hồng nhàn nhạt. Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.

Vân Xu khẽ mở mắt, vẻ mặt mơ màng, vẫn còn chút buồn ngủ. Cô nhìn quanh căn phòng, chậm rãi hồi tưởng lại ký ức trước khi ngủ. Leonard đang làm việc, cô đọc sách ở bên cạnh, bất giác ngủ quên. Chắc chắn là anh đã bế cô vào đây.

Vân Xu chậm rãi ngồi dậy, cửa phòng nhỏ khép hờ, cô nhẹ nhàng mở ra, nhìn ra ngoài. Người đàn ông tóc vàng vẫn quay lưng về phía cô, vẫn đang làm việc, cảnh tượng giống hệt như trước khi cô ngủ.

Cô định gọi anh, nhưng một ý tưởng khác chợt lóe lên trong đầu. Hay là dọa anh một chút xem sao, liệu anh có lộ vẻ mặt bị dọa sợ không nhỉ?

Vân Xu đi chân trần, bước nhẹ nhàng không tiếng động đến gần người đàn ông tóc vàng. Để không bị phát hiện, mỗi động tác cô đều cố gắng hết sức nhẹ nhàng, cô thậm chí còn cảm thấy mình đi làm thích khách cũng chẳng có vấn đề gì. Thật tự tin!