Thấy trên giường không có động tĩnh mới lồm cồm bò dậy đi tìm áo khoác mặc tạm.
Hắn thở nhẹ một hơi.
May quá! Hắn bắt đầu thu dọn mọi thứ trong phòng Minh Hiên thật gọn gàng, ngăn nắp; đắp lại chăn cho Minh Hiên; ngồi ngăm nhìn người ấy ngủ một chút.
Sau đó thì tìm một góc phòng ngủ gục ở đó. Đã mấy ngày trôi qua, mỗi lần Minh Hiên thức dậy đều thấy một cảnh tượng giống nhau.
Tiểu Lam mà hàng tối hắn ôm lên giường thì sáng lại thấy nằm gục ở góc phòng cùng với chiếc áo khoác ngoài của hắn.
Còn đồ dùng hắn chưa kịp thu dọn thì sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy chúng được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy.
Hắn đã hỏi thử lão Lý thì lão nói đêm không hề vào trong phòng.
Không hiểu là ai tốt bụng giúp hắn xếp đồ nhưng lại không chịu lộ mặt.
Hắn quyết định phải tìm hiểu cho rõ. Đêm hôm đó vẫn như mọi lần, Lam Hà đợi Minh Hiên say ngủ mới bò ra khỏi vòng tay y nhảy xuống giường.
Đúng hẹn, giờ Hợi vừa tới hắn lập tức biến thành người.
Lam Hà khoác vội chiếc áo ngoài của Minh Hiên, co ro chui vào một góc cho ấm lên một chút rồi bắt đầu đi dọn dẹp xung quanh.
Mấy ngày nay Minh Hiên không còn đi quán rượu nữa, mà thường xuyên ở nhà đọc sách, viết thơ, vẽ tranh, thậm chí còn vào bếp học nấu nướng.
Trong lòng Lam Hà cũng cảm thấy vui mừng.
Hắn chỉ tiếc rằng mình không thể chân chính nói lời chúc mừng đến Minh Hiên. Đột nhiên sau lưng hắn rét lạnh.
Lam Hà cảm nhận được một lưỡi kiếm đang đặt ngay trên cổ hắn.
Một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Ngươi là ai?” Lam Hà nhận ra đó là giọng của Minh Hiên thì không khỏi sửng sốt.
Không phải hiện tại ngài ấy đang ngủ sao? Thế nào lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trong tình huống này? Hắn hoang mang cực độ.
Hắn phải làm sao bây giờ? Quay lại hay không đây? Nếu Minh Hiên biết thân phận hiện tại của hắn liệu có ghét hắn không? “Còn không mau trả lời? Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nói ta sẽ cắt phăng đầu ngươi.” Lam Hà có thể cảm nhận được sát khí trong lời nói đó.
Minh Hiên đã nói thế thì chắc chắn sẽ làm.
Lam Hà hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp lại: “Là ta.” “Là ai?” nhỏ quá Minh Hiên không thể nghe rõ “Thẩm tướng, là ta.”
Giọng nói vừa cất lên cả người Minh Hiên như hóa đá.
Hắn nắm vai người trước mặt xoay lại.
Hai mắt mở lớn với vẻ sốc cực độ không nói nên lời. Lam Hà nhìn gương mặt sửng sốt của Minh Hiên, hắn cũng hiểu được tâm trạng người kia như thế nào.
Hắn im lặng đợi y phản ứng lại. “Không thể như vậy.
Không thể nào.
Ngươi rõ ràng đã chết rồi mà.
Ngươi rốt cuộc là ai? Mau nói!” Minh Hiên lại chĩa kiếm vào cổ họng của Lam Hà “Thẩm tướng, đích thực là ta.
Là Lam Hà đây.” “Không.
Lam Hà chết rồi.
Chính mắt ta nhìn thấy.
Không thể có chuyện y còn sống được.” “Đúng là ta chết rồi.
Ta trùng sinh.
Chính là con mèo nhỏ của ngài.
Nó là ta.” Thẩm Minh Hiên phẫn nộ.
Làm gì có chuyện người trùng sinh thành mèo chứ.
Dối trá.
Bịa đặt.
Mũi kiếm của hắn ấn vào cổ Lam Hà chảy máu.
Hắn giận dữ quát lên : “Không cho phép ngươi xúc phạm Lam Hà như vậy.
Ngươi dám giả dạng hắn lừa ta có mục đích gì ? Nói !” Lam Hà thở dài.
Biết ngay là ngài ấy sẽ không tin mà.
Chuyện hắn trùng sinh thành mèo quá là hoang đường đi.
Hắn kéo áo ra một chút để lộ một chiếc vòng lục lạc màu đỏ đeo trên cổ.
Đây chính là chiếc vòng mà Minh Hiên tự làm rồi đeo cho Tiểu Lam lúc sáng. “Ngài nhìn xem.
Đừng nói đồ mình làm ra cũng không nhận ra được đấy nhé!” Minh Hiên há hốc miệng.
Đứng bất động.
Lam Hà sợ y vẫn không tin liền nói: “Nếu không Thẩm tướng cứ đợi đến khi trời sáng, lúc đó ta trở lại thành mèo là ngài sẽ biết ta nói có thật không.” Kiếm trên tay rơi xuống đất tạo ra âm thanh vang vọng.
Nghe có tiếng động lạ trong đêm, người trong nhà vội vàng ngồi dậy chạy đến phòng Minh Hiên.
Tiếng gia nhân đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Lão gia, người không sao chứ?” “Không sao.
Đêm tối ta không thấy đường nên rớt đồ thôi.
Các ngươi về đi.
Đừng đánh thức người khác.” Bên ngoài nghe vậy liền kéo nhau rời đi.
Lam Hà vuốt ngực thở phào.
Hắn còn tưởng mấy người kia sẽ đạp cửa xông vào kia.
Đột nhiên cơ thể hắn bị ôm lấy từ phía sau.
Minh Hiên vòng hai tay siết chặt như sợ người kia sẽ biến mất.
Cằm gác lên vai Lam Hà, nước mắt rơi xuống thấm vào vai áo.
Minh Hiên bật khóc, nói: “Về rồi.
Lam Hà, ngươi về rồi.” Lam Hà cũng khóc, vỗ nhẹ vào bàn tay đang run rẩy của y, khẽ nói: “Ta trở về rồi.” --------- Thẩm Minh Hiên nhìn chăm chăm mèo Tiểu Lam đang nằm trên bàn, tâm trạng vẫn cảm thấy rất vi diệu.
Sáng nay hắn tận mắt nhìn thấy Lam Hà từ người biến thành hình dáng mèo như thế nào nhưng đến giờ vẫn cảm thấy như vừa mới qua một giấc mơ.
Hắn chọt chọt vào má của mèo nhỏ, nghịch râu của nó khiến nó tức giận há miệng cắn một cái vào ngón tay hắn. “Đau quá! Tại sao ngươi lại cắn ta chứ?” Lam Hà tức giận nhìn chòng chọc.
Còn không phải ngài cứ lấy ngón tay chọc chọc người ta ư? Đã biết rõ hắn là mèo rồi mà thái độ cái kiểu gì thế kia.
Trước đây dù chưa biết hắn là Lam Hà, tên này cũng đâu có chọc ghẹo kiểu đó. “Ta vẫn cảm thấy không tin lắm nên muốn sờ thử thôi mà.” Sờ thì có tác dụng gì? Không phải trước kia ngài ôm ta sờ tới sờ lui rồi thôi.
Không tin thì chờ đến đêm là biết liền thôi.
Lam Hà bực bội nhảy xuống khỏi bàn chạy ra khỏi phòng.
Minh Hiên chống cằm nhìn theo, môi giương lên một nụ cười nhẹ.
Thật không ngờ vẫn có cơ hội gặp lại Lam Hà.
Dù là tình huống có hơi quái nhưng chỉ cần có thể lại ngày ngày nhìn thấy y là hạnh phúc rồi.
Không biết có cách nào có thể kéo dài thời gian biến hình của Lam Hà không nhỉ? Nếu chỉ có mỗi đêm mới trở thành người thì ít quá. Lam Hà thực ra cũng không giận gì Thẩm Minh Hiên.
Hắn cũng biết chuyện đêm qua đối với y vẫn khá là khó chấp nhận.
Nhưng gì thì cũng phải có mức độ.
Tay y cứ chọc chọc hắn như thế vừa nhột vừa ngứa.
Rất khó chịu.
Lam Hà đi lại trong khu vườn mấy vòng, chạy vào bếp xem đồ ăn nấu xong chưa rồi quay trở lại phòng Minh Hiên.
Đột nhiên hắn ngửi thấy mùi thơm của bồ kết, của hương liệu, còn cái không khí ẩm ướt kì quái này.
Hắn nhìn theo hướng phát ra mùi thơm.
Là trong phòng ngủ của Minh Hiên. Cửa phòng ngủ không khép.
Có hơi nước tỏa ra qua khe cửa.
Lam Hà nhẹ nhàng bước chân vào.
Không khí này giống như là Minh Hiên đang tắm.
Hắn thấy có thùng gỗ lớn đặt bên trong phòng.
Còn thấy một bóng người trần nửa thân trên thấp thoáng sau tấm rèm mỏng.
Bước chân khựng lại.
Muốn đi nhưng không hiểu sao không nhúc nhích được.
Cả người cứng ngắc như hóa đá.
Tấm lưng trần bóng nhẩy ướt nước, bờ vai rộng săn chắc, da cũng rất trắng.
Lam Hà cứ bị hút hồn vào nó không dứt ra được. Trái tim đập loạn liên hồi.
Cổ họng khô khốc.
Cơ thể đột nhiên nóng lên.
Lam Hà đột nhiên thấy bản thân biến lớn.
Hắn kinh ngạc.
Sao bỗng nhiên lúc này lại biến thành người? Minh Hiên vẫn chưa phát giác ra chuyện gì.
Phải mau chóng tìm thứ gì đó mặc tạm.
Để Minh Hiên phát hiện ra hắn nhìn trộm y tắm thì nguy.
Lam Hà nhìn thấy có bộ lý y Minh Hiên treo ở ngay cạnh, vội vàng túm lấy.
Nhưng sàn nhà trơn do hơi nước đọng lại, Lam Hà lại rất khẩn trương, không cẩn thận liền té cái uỵch. “Ai đấy?” Minh Hiên đang tắm nghe tiếng động vội vàng quay phắt lại.
Hắn muốn lấy lý y mặc vào nhưng lại không thấy đâu.
Ngược lại phát hiện có dấu vết người xuất hiện trong phòng.
Không có gì mặc vào.
Đồ cũ của hắn nằm cách đây mấy bước chân.
Không quản được nhiều như thế.
Minh Hiên trần như nhộng bước ra khỏi chậu tắm chầm chập bước ra tìm người. Lam Hà đang mặc lý y trốn ở vách tường gần sát đó.
Gương mặt đỏ tưng bừng, tim đập càng lúc càng mạnh đến mức muốn phá vỡ lồng ngực chui ra.
Xấu hổ chết mất thôi.
Sao bỗng nhiên hắn lại rơi vào tình trạng này chứ? “ Kẻ nào? Bước ra đây!”.