Triệu Uyển Thanh khi buông cô ra, lại nói: "Từ trước đến nay, phụ nữ theo đuổi cái đẹp, không nên vì đàn ông, mà là vì chính chúng ta."
"Nếu cô cảm thấy dung mạo xinh xắn có thể mang đến cho cô sự tự tin cùng với sự tin tưởng vào bản thân mình, thì đi phẫu thuật thẩm mỹ đi, điều này hoàn toàn không thành vấn đề."
"Một người chỉ có học được cách lấy lòng chính mình, yêu thương chính mình thì mới có người yêu thương lại. Nếu không có người yêu thương, thì có chính mình đã là đủ rồi."
Triệu Uyển Thanh quay trở về bàn làm việc trước, viết viết vẽ vẽ lên bệnh án rồi đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nghe những lời nói đó của cô, đầu óc hỗn độn nhiều ngày lập tức như thoát ra khỏi đám sương mù, thanh tỉnh hẳn lên.
Kỳ thật trước kia cô ấy không phải như thế này, trước kia cô ấy cũng là người tự tin và rất có chủ kiến.
Chỉ là lần này chịu đựng sự đả kích quá lớn, hơn nữa mấy ngày liền như bị tra tấn, cô lập tức mất đi sự tự tin, bắt đầu hoài nghi chính mình nhiều vô kể.
Hiện tại như thoát ra khỏi đám sương mù, cô ấy phát hiện không nên nghi ngờ chính bản thân mình nữa.
Cô ấy nhận lấy bệnh án của Triệu Uyển Thanh đưa, chỉ thấy trên mặt viết hai chữ cái rất to.
"Giảm béo?" Bạch Nguyệt có chút hoang mang.
Không phải cô nên tới phòng phẫu thuật thẩm mỹ sao?
Thẩm mỹ còn có hạng mục giảm béo sao?
Triệu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt cô ấy có chút mập mạp, cười nói: "Nếu suy xét thì nên xuất phát từ sự khoẻ mạnh, tôi kiến nghị cô thử giảm cân xem sao. Cô không tồi, gầy rớt một ít là có thể có hiệu quả rõ ràng, không đến mức phải chỉnh hình".
Từ cô nhìn ra rồi phán đoán, cân nặng Bạch Nguyệt có chút hơi quá.
Ngẫm nghĩ không phải xuất phát từ sắc đẹp, thừa cân cũng uy h.i.ế.p tới sức khoẻ rồi, không thể khinh thường.
Bạch Nguyệt bán tín bán nghi,"Như vậy... Thật sự có thể thành công sao?"
Triệu Uyển Thanh khẳng định: "Đương nhiên có thể, đôi khi giảm béo còn có thể hiệu quả hơn cả chỉnh hình. Chờ tới lúc cô gầy đi 30 cân rồi quay lại đây tìm tôi, đến lúc đó nếu cô còn điều gì phải làm, chúng ta có thể bàn tiếp."
"Nhớ kỹ, không cần gầy quá nhanh, cũng không cần thử nhịn ăn giảm béo, muốn khoẻ mạnh thì tiêu hao bớt mỡ đi..."
Giảm béo quá nhanh, không chỉ ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ mà còn sẽ làm cho làn da chảy xệ.
Mà không giảm béo bằng phương pháp khoẻ mạnh, sẽ rất khó làm cân nặng duy trì đi xuống, sau khi ăn lại thức ăn nhiều một chút liền sẽ béo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tiễn Bạch Nguyệt về, Triệu Uyển Thanh ngồi trong văn phòng thở dài. Dù là nam hay nữ, chỉ có tự mình cố gắng mới có thể chống lại tổn thương trên thế gian này.
Cô tin tưởng rằng Bạch Nguyệt chắc chắn có thể vượt qua thử thách này.
Chỉ cần vượt qua, về sau sẽ có một cuộc sống xuất sắc xán lạn.
Người đàn ông khốn nạn rác rưởi dù sao cũng chỉ là quá khứ thôi.
DTV
Những ngày tiếp theo, Bạch Nguyệt thi thoảng đến cúp tài khoản của Triệu Uyển Thanh, đồng thời báo cáo kết quả giảm cân có hiệu quả cũng như kế hoạch ly hôn tiến triển tốt.
Triệu Uyển Thanh ngồi nghe, có khi đưa ra lời khuyên, hai người cứ như vậy trò chuyện, dần dần trở thành bằng hữu.
Một ngày tháng ba, Lâm Thiệu Hoa trở lại đúng hẹn.
Lần này trở về, anh không đến bệnh viện cúp tài khoản của Triệu Uyển Thanh, mà thành thật ngồi đợi cô ở nhà.
Thời điểm buổi tối, cặp song sinh về nhà nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa, cũng đều vô cùng vui sướng.
Hai người tranh nhau lấy thành tích cùng bảng điểm của mình cho Lâm Thiệu Hoa kiểm tra, sự so sánh rõ ràng mười mươi.
Cuối cùng vẫn là Đoàn Tử hơn một chút.
Chờ đến khi Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Khải trở về, một nhà bọn họ đoàn tụ trong bữa cơm, tất nhiên là không khí náo nhiệt khác thường.
Buổi tối, khi đi ngủ, Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa bàn bạc xem ngày mai hai người họ nên đi chơi ở đâu.
Lâm Thiệu Hoa cố ý dành thời gian trở về, cô cũng khẳng định sẽ dành thời gian ở bên anh, nếu không cô sẽ trở nên khô khốc vô tình đến cỡ nào?
"Đi leo núi?" Triệu Uyển Thanh đề nghị.
Lâm Thiệu Hoa ôm cô rồi nhéo nhéo,"Được thôi."
Triệu Uyển Thanh vừa chuyển tròng mắt: "Đem ba đứa kia cùng đi đi, là người một nhà mà đã lâu chúng ta không cùng nhau đi ra ngoài chơi."
Lâm Thiệu Hoa không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Không mang theo."