Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 91



Nghe đến đó, Tần Tiểu Mãn lập tức chùng xuống, vẻ mặt y hệt Đỗ Hành khi mới nghe đến chuyện thuế má.

Cực khổ làm lụng suốt cả năm trời, đổ mồ hôi sôi nước mắt mới thu hoạch được, cuối cùng lại phải nộp đi một khoản lớn, ai mà không cảm thấy lạnh toát tim.

Tần Tiểu Mãn ngồi xuống tính toán ba phần thuế má, lấy số tiền lớn ước lượng: “Phải nộp hơn mười thạch cho huyện nha!”

Vừa nghe đến con số này, Tần Tiểu Mãn liền nằm sấp xuống bàn, Đỗ Hành kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu.

Tần Tiểu Mãn dụi dụi mặt vào lòng bàn tay Đỗ Hành, còn chưa kịp kêu lên thì ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào, kế đến là giọng lí chính.

“Tiểu Đỗ, Tiểu Mãn, ở nhà không? Nghe nói năm nay hai người được mùa lắm!”

Tần Tiểu Mãn nghiêng đầu: “Lương thực còn chưa kịp phơi khô.” Đỗ Hành vỗ vai cậu: “Dù sao cũng đến nộp, trốn cũng không được.”

Mấy năm liên tục thuế má lao dịch, nhiều người muốn trốn tránh, nhưng dưới sự quản lý nghiêm ngặt, không những khó mà trốn, nếu bị bắt còn bị coi là tội nặng.

Lí chính lĩnh lương của triều đình, nhà ông không làm ruộng, thời gian đều dành để giám sát ruộng đất trong làng.

Mùa xuân cày bừa, gieo trồng bao nhiêu mẫu ruộng, đều được ghi chép và ký tên, có người từ trên xuống kiểm tra, một khi phát hiện giấu giếm thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Bà con nông dân hiếm khi dám phạm tội, dù chỉ là một chút ý định, khi bị kiểm tra thì cũng không dám có.



“Lí chính đến rồi.”

Đỗ Hành vội rót nước.

Tháng trước, trưởng thôn bị huyện binh quở trách, năm nay đăng ký sổ sách sớm hơn, cũng là muốn cho cuộc sống tốt hơn chút.

Dân làng sống khổ sở, lí chính dù lĩnh lương triều đình, nhưng khoản tiền đó không dễ lấy.

Mùa màng thu hoạch không đồng đều, người dân than khóc cầu xin, cấp trên lại gây áp lực, xử lý không khéo thì hai bên đều không vừa lòng.

“Nước trà từ từ uống, hôm nay còn phải đến nhiều nhà.” Lí chính ôm quyển sách, vẫn khá khách khí với vợ chồng Tần gia.

Thứ nhất, nhà Tần gia là hộ lớn trong làng, có nhiều ruộng đất và mối quan hệ, lí chính cũng dựa vào họ; thứ hai, vài tháng trước hai vợ chồng thu hoạch cải dầu, đậu tương không tồi, lại nộp thuế đúng hạn nên ông thích gia đình này.

“Lương thực nhà các người thu hoạch xong chưa?”

“Đang tính toán với Tiểu Mãn, không ngờ lí chính đến rồi.”

Đỗ Hành báo cáo tình hình thu hoạch, dẫn lí chính đến kho thóc.

Lí chính nghe Đỗ Hành báo số lượng, ghi chép lại, lặp lại: “Ngô ba mươi thạch, lúa mười chín thạch, tổng cộng…”

“Hai người nói năm nay thu được ba mươi thạch ngô và mười chín thạch lúa?!”

Lí chính vừa nói xong mới chợt giật mình, cầm bút dừng lại, ông lấy sổ sách lúc cày bừa mùa xuân.

Tiếng lật giấy, lí chính tìm kiếm rồi nhìn lên: “Nhà các người trồng hai mươi mẫu ngô và mười mẫu lúa, thu hoạch được bốn mươi chín thạch!”

Tần Tiểu Mãn ban đầu cũng không nghĩ lí chính đến, đến để hỏi han tình hình thì cậu chỉ đi theo vào kho thóc, không nghĩ đến phải nói chuyện.

Cảm thấy chuyện này phiền phức, vừa nói là mất ba phần lương thực.

Nhưng khi thấy lí chính nghe sản lượng nhà mình giống như cậu bé thấy trường ở kinh thành vậy, trong lòng cậu đột nhiên thấy tự hào.



Cậu đến trước mở cửa kho, căn phòng không lớn, đầy những thùng ngô và lúa. “Năm nay đúng là thu hoạch nhiều.”

Tần Tiểu Mãn đứng giữa kho thóc, có chút đắc ý.

Dù không phải lương thực nhà mình, nhưng ai mà không yêu thích lương thực, thấy đống lương thực nhiều như vậy, lí chính liền bước tới, nâng một ít lúa lên xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Nghe nói nhà các người được mùa lắm, không ngờ lại nhiều đến thế.”

Lí chính rất thích ngắm nhìn lương thực, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng đặt xuống, vỗ vai Tiểu Mãn: “Năm sau cứ trồng nhiều vào, nhìn sản lượng này, bỏ phí đất đai thực đáng tiếc!”

Tần Tiểu Mãn nhướng mày, cậu muốn nói nếu chỉ nộp một phần mười thì cậu sắn sàng trồng thêm nhiều nữa.

Nhưng cậu biết nên nói gì, nên im lặng.

Lí chính vui mừng như thể mùa màng nhà ông được mùa, thực tế cũng gần như vậy, nếu toàn làng đều như nhà Tần gia thì ông cũng chẳng cần phải đến từng nhà thúc giục nộp thuế.

Tần Tiểu Mãn nói: “Năm nay trời tốt, được mùa nên mới thu hoạch được nhiều. Chắc các nhà khác cũng được mùa không tồi, lí chính năm nay có thể báo cáo kết quả tốt với huyện nha.”

Lí chính nghe xong vui mừng khôn xiết, đến khi nào không uống nước cũng muốn nhanh chóng ghi chép lại sản lượng.

Mấy người trở về nhà chính, lí chính uống trà rồi nói chuyện với vợ chồng Tần gia: “Thực sự không phải năm được mùa, mà là hai người chăm chỉ cần cù nên mới thu hoạch được nhiều như vậy.”

“Trước khi đến nhà các người, ta đến nhà Triệu gia, nhà họ có ba mươi mẫu đất, ít hơn nhà các người mười mẫu, nhưng ruộng màu mỡ nhiều hơn, khoảng hai mươi mẫu.”

Ruộng tốt thì sản lượng không tồi, mỗi năm lí chính đều thích đến nhà Triệu gia trước để có một khởi đầu tốt, nhưng năm nay nhà Triệu gia thu hoạch không tốt.



Mỗi mẫu ruộng tốt chỉ thu được hai thạch lúa, mùa hè bị vàng lá, hai mẫu bị hư một mẫu gần như không thu hoạch được gì, mẫu còn lại thì lúa lép chiếm nửa ruộng.

Lí chính nói: “Nhà Triệu gia ngô được mùa hơn, mười hai mẫu ruộng màu mỡ thu được hai mươi lăm thạch, tám mẫu lúa chỉ thu được mười hai thạch, kém xa nhà các người.”

Lí chính giống như người hòa giải nói với Tiểu Mãn: “Nghe nói lúa nhà hai người bị vàng lá, nhà các người cứu được, nhà Triệu gia thì không. Đều là người một làng, giúp đỡ lẫn nhau đi, chẳng phải người ngoài.”

Tần Tiểu Mãn thấy lạ: “Giúp sao? Nhà Triệu gia đông người hơn nhà ta, có người có đất, ta với Đỗ Hành giúp được gì?”

“Không phải giúp làm gì, nhà họ gặp khó khăn thì giúp đỡ chia sẻ thôi.”

Tần Tiểu Mãn nói: “Triệu nương tử phiền phức lắm, nhà họ gặp khó khăn mà còn muốn ta đi nói cho bà ta cách khắc phục vàng lá, nhà hai ta cùng ăn Tết không mà đòi chỉ bảo.”

“Không cần, đều là người làng, đến hỏi han rồi nói chuyện thôi.”

Đỗ Hành nghe hiểu: “Lí chính, chúng ta không phải người hẹp hòi, biết được khó khăn của ai thì sẽ giúp đỡ, vấn đề là nhà Triệu gia không hỏi chúng ta.”

“Nếu chúng ta nói, Triệu phu nhân lại tưởng chúng ta khoe khoang.” Lí chính cau mày: “Triệu phu nhân này!”

Ông mới đến nói chuyện, không ngờ Triệu phu nhân lại lấy chuyện thu hoạch kém làm cớ.

Lí chính không thoải mái, nhưng không nói thẳng để hai nhà kết oán sâu hơn. Đỗ Hành hiểu tính Triệu phu nhân.

“Năm nay nhà Triệu gia xui xẻo thật, Triệu Kỷ bị đánh, vụ thu hoạch thì khập khiễng, may còn có vợ, nhưng vẫn không được mùa, nên oán giận cũng nhiều, hai người đừng so đo với họ, có gì thì ta tự giải quyết.”

Ông lại quay lại chuyện lương thực.

“Nếu cả làng đều như hai người thì ta cũng không cần bị huyện lệnh mắng mỗi



năm.”

Ông cười thở dài: “Ta chỉ cầu không phạm tội gì, có thể nộp thuế theo tiêu chuẩn của huyện nha là được rồi.”

Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành đều cười. “Hai người vất vả rồi.”

Tần Tiểu Mãn cười: “Không vất vả, chỉ là khổ thôi.”

Lí chính đi rồi, nhà họ thu đi gần mười lăm thạch lương thực. Nhìn kho thóc trống rỗng, Tần Tiểu Mãn vẫn thấy tiếc.

Lí chính thì vui vẻ, vì nhà Tần gia nộp thuế giúp bù đắp sản lượng thấp của nhiều hộ khác.

Tần Tiểu Mãn ngồi trong kho thóc thở dài: “Tiểu Mãn chẳng bao giờ đủ.” Đỗ Hành đang ghi chép, nghe vậy cười.

Hắn đóng sổ, vỗ vai cậu: “Vẫn còn hơn bốn mươi thạch. Giờ đã thoải mái hơn rồi, khoai lang cũng chưa cần đào, có thể bán bớt lương thực lấy tiền.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com