Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 86



Tần Ngạn hung hăng mắng, ánh mắt dữ tợn tìm kiếm bóng dáng tên trộm trong mưa.

Đỗ Hành vội khuyên: “Nhị ca đừng g.i.ế.c người.”

Tần Ngạn nói: “Yên tâm đi, ta biết chừng mực, hai đứa mau kéo đồ về đi, để đồ ướt sẽ hư hết lương thực!”

“Vừa rồi không biết ai bị sét đánh, ở ngoài không an toàn.”

Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành gật đầu, hai người kéo xe đẩy về nhà.

Về đến nhà, Tần Tiểu Mãn vẫn lo lắng không biết bao nhiêu tên trộm, sợ bọn chúng quay lại trộm đồ, cậu đặc biệt thắp đèn sáng trưng để dọa chúng.

Thấy trong nhà không có ai, Tiểu Mãn nói: “Tiểu Trúc chạy đi đâu rồi không biết nữa.”

Cậu không thèm để ý cậu bé chạy đi đâu.

Kéo đồ đến mái hiên, hai người vội vã rửa sạch những thứ trên xe, phát hiện đều là dầu cải, đậu tương và gạo thóc bị trộm từ nhà họ.

May mà bình dầu cải không bị vỡ, nếu không thì rất tiếc.

Nhưng gạo và đậu tương bị ướt hết, Đỗ Hành vội lấy một cái thùng lớn, đổ đậu tương vào trong.

Sau khi bị mưa quất, công sức phơi đậu là uổng phí rồi, Đỗ Hành sợ đậu tương bị ẩm mốc, bèn mang đến đặt cạnh bếp, nhóm than để mong hong cho khô.

Tần Tiểu Mãn thì đi kiểm tra trong nhà xem có mất gì khác không.

Hai người đang bận rộn, Đỗ Hành trở ra mới thấy Tần Tiểu Mãn lại không mang giày, chân toàn bùn đất.

“Mau ngồi xuống, ta lấy nước rửa chân cho đệ, đệ làm dơ như vậy, vừa rồi chân



trần chạy ra có ngã không?”

Tần Tiểu Mãn không mấy để ý đến chuyện này, nhà bị trộm, tên trộm còn ở ngoài kia, cậu lo lắng cái gì mà chân trần.

Mùa hè dù trời mưa cũng không cảm thấy lạnh, huống hồ cậu tỉnh giấc biết có trộm nên bị hoảng sợ lạnh toát người, còn đâu tâm trạng đi mang giày nữa.

“Ta lấy nước ở sân rửa chân thôi, may mà đồ đạc đều lấy lại được, người cũng ướt hết rồi, thay quần áo đi thôi.”

Tần Tiểu Mãn ra sân rửa chân, khi mang giày rơm vào, “Á!” “Sao vậy?”

Tần Tiểu Mãn nhíu mày, chân vừa nhét vào giày thì đau buốt.

Đỗ Hành quỳ xuống, rửa sạch chân cậu rồi mang giày vào cho cậu, thấy giày rơm dính máu.

Tần Tiểu Mãn không biết lòng bàn chân mình bị gì cắt đứt một miếng thịt to như ngón út, dù không sâu nhưng cũng chảy m.á.u khá nhiều, lại là ở lòng bàn chân nên càng đau hơn chỗ khác.

Đỗ Hành cau mày, thấy m.á.u vẫn không ngừng chảy nên quỳ xuống ôm Tần Tiểu Mãn: “Sao đệ lại không biết mình bị thương.”

Hắn đặt cậu ngồi xuống ghế, cẩn thận xem vết thương trên gan bàn chân, thấy có một vết thương to khoảng nửa đầu ngón út, tuy không sâu nhưng cũng làm xước lớp da dày của lòng bàn chân, nhìn cũng biết khá sâu, băng bó chắc chắn sẽ rất đau.

“Không sao đâu.”

Đỗ Hành vội tìm vải sạch và rượu khử trùng rồi băng bó, không biết cậu bị đá sắc, cành cây hay vật gì cắt vào, dù sao chảy m.á.u thế này hắn cũng đau lòng.

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành băng bó vết thương trên chân, liền cởi bỏ quần áo ướt đẫm.

Quần áo ướt dính trên người thật sự khó chịu, vừa cởi xong thì bảo Đỗ Hành lấy quần áo khác cho mình.

Gió lạnh thổi vào khiến tay cậu nổi da gà.



Đỗ Hành nhìn người trần trụi dưới ánh đèn dầu mà không thấy cậu ngại ngùng gì, cũng không đặt việc mình bị thương vào lòng.

Hắn không khỏi hơi bực nhưng chủ yếu là bất đắc dĩ, bĩu môi, bế cậu đặt lên giường.

“Đừng nằm xuống vội, ta lau tóc cho đệ đã.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tần Tiểu Mãn nói: “Chỉ cần cho ta quần áo là được, chàng cứ ném ta lên giường.”

Đỗ Hành cởi bỏ quần áo ướt đẫm của mình, nói: “Đệ nằm trong chăn chờ tí, ta thay quần áo xong sẽ lấy cho đệ.”

Tần Tiểu Mãn bĩu môi, quấn chăn quanh người, nhưng mắt vẫn nhìn chàng trai đang thay quần áo trước tủ.

Mỗi lần hai người gần gũi nhau đều không thắp đèn, đôi khi cậu bảo Đỗ Hành đừng tắt đèn hắn cũng không nghe, Tần Tiểu Mãn thường bị áp đảo, chỉ có thể làm theo Đỗ Hành.

Dù đã cưới nhau nhiều ngày nhưng cậu vẫn chưa mấy khi thấy thân thể Đỗ Hành.

Thế là bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này, cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Người nọ quay lưng về phía cậu, tấm lưng trắng nõn, trơn bóng như tuyết, ít nhất đẹp hơn cả củ cải trắng.

Có lẽ là vì làm việc nặng, cậu thấy ẩn hiện những cơ bắp cân đối… …

Một mảnh vải lanh rơi xuống đầu Tần Tiểu Mãn, mắt cậu tối sầm lại, một bàn tay mạnh mẽ xoa tóc cậu từ trên đỉnh đầu xuống: “Đệ không quan tâm đến mình chút nào.”

Tần Tiểu Mãn đẩy mảnh vải, cau mày nhìn Đỗ Hành đang ngồi bên cạnh mình quần áo chỉnh tề, người này rốt cuộc có luyện cách thay quần áo nhanh không?

Đỗ Hành nhướng mày: “Đệ chưa xem đủ sao?”

Tần Tiểu Mãn dựa đầu vào vai Đỗ Hành, không mấy phối hợp việc lau tóc.



“Không phải.”

Tần Tiểu Mãn áp sát Đỗ Hành, giọng nhỏ nhẹ: “Vừa rồi ta tỉnh lại không thấy chàng, nghe thấy tiếng nói có trộm nên sợ c.h.ế.t đi được.”

Đỗ Hành cau mày, dừng tay lau tóc, lại ôm cậu vào lòng. “Về sau đừng bỏ ta lại trong nhà, ta cũng sợ.”

Đỗ Hành trong lòng cảm động, siết chặt tay.

Hắn nhìn Tiểu Mãn trong lòng, ca nhi có tính khí mạnh mẽ, nói ra những lời này khá ngại ngùng, nhìn thấy Đỗ Hành, cậu bĩu môi né tránh ánh mắt.

Đỗ Hành có phần hổ thẹn, nghĩ lại thật sự có lỗi.

Hắn chỉ nghĩ ở trong nhà an toàn hơn chạy ngoài đường, nhưng quên rằng tên trộm có thể đang trốn trong nhà hoặc không chỉ một tên, trước đó Tiểu Mãn đã bị dọa, vẫn còn sợ hãi, lần này hắn thật sự suy nghĩ không chu đáo.

“Ta cũng không ngờ thật sự có trộm, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta vừa đánh thức đệ thì đi ra ngoài đuổi trộm, quên mất đệ sẽ sợ thế nào, về sau ta sẽ không bỏ lại đệ một mình nữa.”

Tần Tiểu Mãn gật đầu: “Ta không trách chàng đâu.”

Đỗ Hành nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Mãn: “Ta biết, ta biết đệ chỉ muốn nói cho ta biết trong lòng nghĩ gì. Điều này rất tốt, đệ nói, nói rồi ta sẽ biết về sau nên làm thế nào.”

Tần Tiểu Mãn ôm chặt Đỗ Hành, cọ cọ trong lòng hắn.

“À đúng rồi, vừa rồi Tiểu Trúc lại đây, nó chạy đi đâu rồi không biết nữa, nhị thúc và đại ca tẩu tử cũng không ở nhà. Chúng ta qua xem một chút đi.”

Đỗ Hành gật đầu, để một mình cậu ở nhà thực sự không an toàn.

Hai người mặc áo mưa đến nhà Tần Hùng, hai nhà rất gần, từ xa đã thấy đèn đuốc sáng trưng.

Dưới mái hiên đứng hai bóng người, cách nhau một mét, một người là Tần Tiểu Trúc đang cắn răng, một người là Lý Khai cau mày, cả hai đều đang nhìn tình hình trong làng.



“Hai người đứng đây làm gì, mau vào đi!”

Tần Tiểu Trúc thấy vợ chồng Đỗ Hành tới, như gặp được người thân, vội đón tiếp, lần đầu tiên lại nồng nhiệt mời hai người vào nhà.

“Ngươi không sao là tốt rồi.” Tần Tiểu Mãn dựa vào lưng Đỗ Hành, Tần Tiểu Trúc không muốn cậu đến nhà nó thì cậu nhất định phải đến, bây giờ nó muốn cậu đến nhà nó, cậu lại cố tình không chịu lời mời nhiệt tình của Tần Tiểu Trúc: “À, ta vừa rồi ra ngoài bị thương chân nên mới không vào nhà, vừa gặp được nhị ca, huynh ấy không sao.”

“Lý ngũ ca, nhờ ngươi để ý giùm nhà nhị thúc ta nhé.” Tần Tiểu Mãn ngước nhìn người đàn ông dưới mái hiên. Lý Khai gật đầu, lại gật đầu riêng với Đỗ Hành.

“Ai, ai, hai vợ chồng này!”

Tần Tiểu Trúc thấy hai người đi rồi, giận dữ dậm chân, quay đầu thấy Lý Khai, liền ngậm miệng.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com