Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 191



Đỗ Hành gật đầu rất hài lòng, tốt lắm, lần này lại nhận ra từng chữ.

Tần Tiểu Mãn chợt hiểu ra, lại lần nữa thốt lên: “Phía đập nước Khoan Thủy chẳng phải toàn là đất hoang sao? Cỏ đuôi sói mọc cao hơn người!”

“Phải.”

Tần Tiểu Mãn suýt nữa chửi ầm lên, nhưng ở trong tiệm sợ có tai vách mạch dừng, đành nghiến răng phẫn nộ: “Tri huyện đại nhân là sao vậy, ban thưởng mà lại ban thưởng đất hoang! Đúng là thấy con số ba mươi mẫu to nên định lừa



người sao!”

Đỗ Hành lắc đầu, tri huyện có ý ban thưởng, nhưng dù sao cũng không thể hào phóng như tri phủ, lần này thưởng ba mươi mẫu đất hoang chưa được khai khẩn, nói nếu có sức thì tự mình khai khẩn. Đây cũng là phần thưởng thêm cho “kinh khôi” như hắn, những cử nhân khác chỉ được thưởng mười lăm mẫu đất hoang.

Vị tri huyện đại nhân này tính toán rất kỹ, biết rằng sẽ không thu được chút thuế nào từ đám cử nhân bọn hắn, lại không muốn mang tiếng bạc đãi sĩ tử, keo kiệt không có thưởng, bèn tìm cách thưởng đất hoang cho mọi người khai khẩn. Đất này khai khẩn xong tuy huyện nha phủ không thu được thuế hoa màu, nhưng dù sao diện tích canh tác của huyện cũng tăng lên, khi báo cáo lên triều đình cũng vẻ vang hơn.

Tần Tiểu Mãn bĩu môi, trước đây khi nghe Đỗ Hành nói tri huyện có thể sẽ ban thưởng, cậu đã mong chờ rất lâu, giờ thấy phần thưởng này liền héo queo: “Thế này còn không bằng lúc trước thi đậu tú tài, ít nhất cũng được năm mẫu ruộng nước có thể trồng trọt ngay, bây giờ đất được thưởng thì nhiều, nhưng lại toàn là đất hoang. Đất hoang có thể làm gì, còn phải tốn nhân lực vật lực đi khai khẩn, không biết bao nhiêu năm mới có thể biến thành đất màu mỡ.”

Đỗ Hành cũng hơi tiếc nuối, nhưng hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao cũng có thêm ba mươi mẫu đất sử dụng, giờ cũng không cần phải nộp thuế nữa. Lúc đó ba thành hoa màu phải nộp cho triều đình của tá điền, nhà hắn có thể thu lại, ban đầu chỉ kiếm được ba thành hoa màu, bây giờ có thể kiếm trực tiếp sáu thành. Chỉ riêng hoa màu thu vào của gia đình cũng đã tăng gấp đôi, vì thế hắn dự định tuyển thêm tá điền, đến lúc đó khai khẩn ba mươi mẫu đất hoang kia.

Tuy đất hoang khó khai khẩn, nhưng chia năm năm hoa màu với tá điền, nhất định sẽ có người chịu làm.

Tần Tiểu Mãn nghe kế hoạch của hắn, bĩu môi, tuy không hài lòng lắm, nhưng cũng chỉ có thể như vậy.

Trên đường về, Tần Tiểu Mãn cũng hơi ủ rũ, cậu đặt rất nhiều kỳ vọng vào phần thưởng thi đậu cử nhân lần này của Đỗ Hành, chủ yếu là những lời chúc mừng dồn dập gần đây khiến cậu có cảm giác cuộc sống gia đình sẽ khác ngay lập tức. Bây giờ xem ra, ngoài năm mươi lạng bạc thưởng đã gần như bị Đỗ Hành tiêu hết và ba mươi mẫu đất hoang cần phải chăm sóc kỹ lưỡng này, cũng chẳng có cái gì tốt đẹp hiện hữu.

Tâm trạng cậu không vui, liền úp mặt xuống quầy. “Mưa rồi.”



Bên ngoài có tiếng ồn ào, những thương nhân đang buôn chuyện vội vàng bưng ghế tản ra, hai người nghe tiếng nhìn ra ngoài, thấy đường lát đá xanh đã ướt một nửa.

“Thôi, đóng cửa về nhà thôi, lát nữa đường ướt khó đi.”

Một trận mưa thu một trận lạnh, mưa vừa rơi xuống liền cảm nhận được hơi lạnh rõ rệt. Tần Tiểu Mãn hít một hơi lạnh khi ngồi trên xe ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cuối thu rồi cũng thật lạnh, xe ngựa không dám đi nhanh sợ trơn trượt.”

Cậu thở dài: “Không biết khi nào chúng ta mới không phải chạy về làng khi trời mưa.”

“Muốn sống ở huyện rồi à?” Đỗ Hành xoa xoa đôi tay lạnh ngắt của Tần Tiểu Mãn: “Ta nghe nói lúc thi Hương đệ đã đi xem nhà rồi?”

“Có xem qua một chút, giá quá đắt, người ta nói phải ba trăm sáu mươi lượng, thật ra cũng không nói thách. Nhưng ta tính toán tiền trong tay còn thiếu một khoản lớn, cho dù có bán hết đồ đạc mua được, việc kinh doanh trong nhà cũng cần tiền xoay vòng, làm sao dám động vào chứ. Hơn nữa lại có người khác để mắt tới căn nhà đó, ta sao có thể mặt dày bảo chủ nhà giữ lại cho chúng ta.”

Đỗ Hành hỏi: “Vậy sao đệ không nói với ta?”

“Chuyện không đâu, nhắc làm gì. Với lại dạo này chàng bận bịu tiếp khách, ta không muốn chàng lo lắng.”

Đỗ Hành xoa đầu Tần Tiểu Mãn, ôm cậu vào lòng, không để cậu bị lạnh.

Về đến nhà, mưa thu càng lúc càng lớn, kèm theo sương mù dày đặc, chẳng mấy chốc đã không phân biệt được đông tây nam bắc.

Cả hai đều lạnh đến cứng người, may là trong nhà đã đun nước nóng. Ăn tối xong, tắm rửa một cái liền ấm áp.

Tần Tiểu Mãn tắm gội xong, lau tóc trở về phòng, đang định rót một chén nước nóng uống, ngẩng đầu lên bỗng rùng mình.

Chỉ thấy Đỗ Hành mặc áo trong, hai chân dài buông thõng, nằm nghiêng trên giường, n.g.ự.c hơi hé mở, tóc tai buông xõa, chống cằm ra vẻ đầy ẩn ý vỗ vỗ lên giường.



Giống như bị ma nhập vậy. “Chàng làm gì thế?!”

Tần Tiểu Mãn kinh ngạc, nước trong ấm trực tiếp đổ lên mu bàn tay. Đỗ Hành ngồi dậy: “Đệ không thích à?”

Tần Tiểu Mãn lau vết nước: “Chàng còn như vậy nữa, ta sẽ đi mời đạo sĩ đấy.” Đỗ Hành bĩu môi, thật vô tâm.

“Thừa Ý đâu? Hôm nay trời mưa lạnh, bình thường trời lạnh nó thích chui vào trong chăn nhất.”

“Ta đã bảo Thủy Cần bế nó vào phòng ngủ rồi.”

Tần Tiểu Mãn uống một hơi cạn nước: “Chàng muốn làm gì?” Đỗ Hành cười nhìn Tần Tiểu Mãn: “Chẳng phải rất rõ ràng sao?” Tần Tiểu Mãn đứng bên bàn, nhưng không chịu lại gần.

“Sao vậy? Hôm nay không có hứng thú à?”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com