Tên thư sinh đó coi như đã hoàn toàn tự hủy hoại tiền đồ của mình, Đồng sinh đã thi đỗ trước đó đương nhiên cũng không giữ được, lại còn làm hại bốn người bị liên đọa, năm nay cũng không có duyên với kỳ thi Hương nữa.
Có phần nhân văn là sau này vẫn còn cơ hội, nhưng tên kia e rằng đã gây thù chuốc oán với họ.
Đỗ Hành lắc đầu, nhất thời những thí sinh có mặt ai nấy cũng đều lo lắng, bản thân mình đứng đắn thì không sao, chỉ sợ người bảo lãnh chung lại có ý đồ gian lận mà liên lụy đến mình.
May mắn là những người bảo lãnh với Đỗ Hành đều là người của Bạch Dung thư viện, không phải nói học trò của Bạch Dung thư viện thì phẩm chất đạo đức tốt hơn, mà vì đều là người quen biết trong thư phòng, cái giá của việc gian lận thì phu tử đã căn dặn kỹ càng, ai cũng biết liên lụy đến người khác đôi khi còn nghiêm trọng hơn tự hủy hoại tiền đồ của mình.
Sau khi xuất hiện trường hợp gian lận, việc kiểm tra càng trở nên nghiêm ngặt hơn, bút lông tre của Đỗ Hành cũng bị cắt đầu kiểm tra, chăn đệm cũng bị lôi ra đập đi đập lại như thể mang ra phơi nắng diệt mốc vậy.
Dù bị làm bẩn, làm rách cũng chẳng ai dám nói nửa lời.
Tóm lại, sau khi trải qua một phen kiểm tra kỹ lưỡng, lại đọc danh sách bảo lãnh ở cửa, khi Đỗ Hành tìm được phòng thi của mình thì trời đã sáng rõ.
Thời gian bắt đầu thi cũng sắp đến.
Đỗ Hành ném chăn đệm lên chiếc giường ván hẹp đến mức phải co chân mới nằm vừa, sau đó bày biện dụng cụ thi cử của mình ra, đen đủi nhất là chỗ lương khô mang theo.
Ban đầu là bánh nướng, lúc kiểm tra vì sợ bên trong “giấu gian”, nên bị chọc nát hết cả, lại vội vàng ném cho người tiếp theo kiểm tra.
Bên ngoài vội vàng, Đỗ Hành chỉ kịp gói tạm lương khô rồi vội vã vào trong, giờ mở hộp sách mới phát hiện bánh đã vương vãi khắp hộp.
May là bánh không dính vào giấy, nếu không lúc viết bài sẽ toàn mùi bánh nướng.
Không còn thời gian dọn dẹp nữa, chẳng bao lâu sau, tiếng mõ vang lên, một vị giám thị tay cầm bảng đề thi, ngẩng cao đầu, bước những bước dài từ từ đi qua con đường ngoài phòng thi, phía sau còn đi theo hai vị giám khảo tuần tra, mắt quan sát như chim ưng trên trời, dò xét các thí sinh trong phòng thi ở hai bên.
Tiếng mài mực soàn soạt vang lên, Đỗ Hành cũng vội vàng chép đề lên giấy.
Đề thi lần này gồm ba câu, mỗi câu đều là một câu ngắn gọn, chọn trong Tứ thư, Ngũ kinh thường đọc.
Vừa chép xong đề, chưa kịp suy nghĩ cách trả lời, thì đề thi tiếp theo, một bài thơ, lại được đưa ra theo cách tương tự.
Các thí sinh lại vội vàng chép xuống.
Tiếp theo, tiếng mõ lại vang lên, báo hiệu cho các thí sinh là chỉ có chừng đó đề thôi.
Chép xong đề, Đỗ Hành thở phào nhẹ nhõm, kỳ thi ở thời hiện đại đề thi đều nằm trên bài thi của mình, hai kỳ thi trước cũng không như thế này, điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy thi Hương quả thực nghiêm ngặt, chính quy hơn rất nhiều.
Quá trình nhìn đề, khá giống thi nghe, một số câu nếu bỏ lỡ là coi như mất. Tuy nhiên, hiện tại không phải thi nghe, mà là thi nhìn.
Thời gian còn lại hắn có thể từ từ nghiền ngẫm đề bài, viết nháp trước, sau khi hoàn thành bài văn rồi mới chép lại vào bài thi, như vậy mới có thể nộp một bài thi sạch sẽ, gọn gàng.
Trong làn gió nhẹ nhàng của tháng tư, hương hoa cỏ mùa xuân thoang thoảng bay vào trường thi.
Có người cảm thấy hương hoa thơm ngát dễ chịu, xoa dịu phần nào căng thẳng của kỳ thi; có người lại cảm thấy cơn gió lạnh se lạnh thấu xương, như thể một chậu nước đá giữa mùa đông dội từ đầu xuống, tắt ngấm nhiệt huyết thi cử của một năm.
Tần Tiểu Mãn đứng trong tiệm sách của mình, ngóng về phía trường thi trong huyện, trong lòng thấp thỏm không yên.
Giờ không còn là vợ chồng son, đương nhiên không còn như lúc thi Đồng sinh, lúc nào cũng nhớ nhung không rời, nhưng hai ngày nay không gặp nhau, lại phải thi cử trong cái “mai rùa” nhỏ hẹp, bí bách đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mấy hôm nay trời đẹp, ban ngày ấm áp, thời tiết tốt, nhưng ban đêm gió thổi vẫn lạnh.
Ở trong trường thi lại không được vận động, chỉ ngồi im một chỗ làm bài, thân
thể chắc đã cứng đờ lạnh ngắt rồi.
Không thi đỗ cũng không sao, chỉ sợ bị cảm lạnh, như vậy thì thật sự mất nhiều hơn được.
Cả ngày cậu đứng trông tiệm, tâm trí lơ đãng, Tần Tiểu Trúc đến chơi một vòng, thấy cậu cũng không nói chuyện, biết trong lòng cậu đang lo lắng cho Đỗ Hành, cảm thấy hơi chán nên cũng không nói gì thêm.
Vài thư sinh đến mua giấy, vừa nói chuyện vừa nói: “Năm nay thi Hương đạt đến con số nghìn người, tỷ lệ chọi khoảng năm mươi lấy một, thật đáng kinh ngạc, không ngờ chỉ một huyện nhỏ như Lạc Hà cũng có nhiều người đọc sách đi thi như vậy; sau này nếu ta thi đỗ Huyện, Phủ, không biết thi Hương sẽ như thế nào nữa.”
“Vậy năm nay số người thi Hương đông hơn mọi năm à?”
Tần Tiểu Mãn nghe thấy các thư sinh nói chuyện, nhắc đến chuyện thi Hương, không khỏi lại gần hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói lần này có khoảng hai nghìn người vào trường thi, kỳ thi Hương trước đó chỉ có hơn một nghìn năm trăm người. Mỗi lần trúng tuyển cũng chỉ vài chục người, nghe thì có vẻ không ít, nhưng ngồi trong phòng thi đó, vài chục người chọn ra một người, không phải là một hàng dài thí sinh chỉ còn lại một người sao, nghĩ lại cũng thấy thật tàn khốc.”
Tần Tiểu Mãn há hốc mồm, mãi một lúc sau mới ngậm lại được.
Chẳng trách cha cậu ngày xưa là người tài giỏi như vậy mà cũng không thi đỗ.
Tần Tiểu Mãn biết phu quân của mình đang chịu áp lực rất lớn, nghĩ đến lúc hắn ra khỏi trường thi phải dẫn hắn đi ăn một bữa thật ngon.
Nhanh chóng chốt đơn hàng này đi, như vậy mới có tiền đi ăn chứ:
“Các vị lang quân nói đúng lắm, khoa cử gian nan, các vị phải chăm chỉ học hành, mua thêm giấy về luyện chữ, viết văn, sau này mới có thể đạt được công danh trong muôn vàn người khác chứ!”
“Đa tạ phu lang hảo ý.”
Mấy thư sinh vừa thanh toán xong liền đi ra ngoài, Tần Tiểu Mãn quay sang nhìn Tần Tiểu Trúc: “Quán nào ở huyện thành này đồ ăn ngon nhỉ?”
“Quán Thủy Ngõa ở góc phía Tây thành có món xuân bàn rất hợp mùa, giá cả lại phải chăng, ngày thường rất đông khách.”
Tần Tiểu Mãn suy nghĩ một chút: “Vậy lát nữa đi thử xem.” “Ngươi keo kiệt thế kia mà cũng chịu chi tiền đi ăn hàng à?”
Tần Tiểu Mãn liếc xéo người kia một cái: “Lát nữa ta phải đến cổng trường thi đón Đỗ Hành, chúng ta cùng đi.”