Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 148



Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn chưa kịp hỏi giá thì một thư sinh bên cạnh đã hỏi trước.

 

“Dạo trước một liên mới có một ngàn hai trăm đồng, giấy vàng cũng chỉ tám trăm, sao đột nhiên tăng giá vậy?”

 

“Giấy của hiệu sách chúng tôi toàn là giấy tốt, công tử xem kỹ độ dày và độ dai này, không phải loại giấy mỏng bên ngoài chọc một cái là rách đâu. Vả lại sắp Tết rồi, gạo, mì, vải vóc, trà, cái nào mà giá không tăng chóng mặt, giấy của chúng tôi tuy không phải thứ ăn được nhưng là vật dụng quan trọng của các vị đọc sách, chẳng lẽ lại rẻ hơn đồ ăn? Sao có thể không tăng giá?”

Tên thư sinh bị người đàn ông đang ôm lò sưởi tay, đội mũ lông cáo nói đến á khẩu, một lúc sau mới nói: “Tăng giá thì thôi, sao giấy vàng lại tăng giá cao hơn giấy trắng?”

 

“Giấy vàng khó làm, nên giá cao hơn.”

 

Nếu không tự sản xuất giấy, e rằng Đỗ Hành cũng bị lão bản này lừa. Chỉ e là giấy vàng giá rẻ, người mua nhiều, dễ bán hơn giấy trắng, vì thế cùng là tăng giá nhưng giấy vàng tăng nhiều hơn. Quả nhiên gian thương xảo trá, không trách có người mắng.

“Thôi được, vậy ta mua một trăm tờ giấy vàng.” Thư sinh lắc đầu, nhưng cũng chỉ đành chịu bị chặt chém.

 

Không ngờ lão bản lại nói: “Giấy lẻ hôm nay bán hết rồi, chỉ còn bán nguyên liên, công tử có lấy không?”

 

Thư sinh hơi bực mình: “Nếu giấy lẻ bán hết thì lấy một liên ra bán lẻ là được chứ, có giấy sao lại nói bán hết được?”

 

Gian thương vênh váo, tiếp tục xoa lò sưởi tay: “Đây là quy củ của hiệu sách chúng tôi, các vị đọc sách khác đến mua đều mua cả liên, dù gì cũng là đồ cần dùng, sao không mua nhiều một chút để dành, chạy đi chạy lại chẳng phải mất thời gian đọc sách sao?”

Thư sinh tức giận bỏ đi: “Giấy của ngươi ta không mua nữa, trong huyện đâu chỉ có mỗi hiệu sách nhà ngươi.”

Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn nhìn nhau. Ban đầu định hỏi có thu mua giấy không, nhưng thấy thái độ của lão bản này, dù có buôn bán hai người cũng không muốn giao dịch.

 

Đỗ Hành đi trước một bước ra ngoài: “Hiền huynh dừng bước.”

 

Thư sinh vừa ra khỏi hiệu sách nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại thấy hai người mặc đồng phục thư viện liền biết là người cùng trường. Thế là hai người chào hỏi nhau.

 

“Làm phiền hiền huynh, vừa rồi thấy hiền huynh hình như muốn mua giấy.”

 

Thư sinh nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, có lẽ vì bị người ta thấy chuyện vừa rồi nên hơi xấu hổ. Nhưng vẫn lịch sự đáp: “Đúng vậy, nhưng lão bản không muốn bán cho ta.”

 

Đỗ Hành liền nói rõ mục đích: “Nhà ta cũng có sản xuất giấy, nếu hiền huynh có nhu cầu, ta có thể mang đến cho hiền huynh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thư sinh nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Đỗ Hành trông như công tử nhà giàu mà cũng đi chào mời, không chắc chắn lắm hỏi lại: “Thật sao?”

 

Đỗ Hành đáp: “Nhà ta nghèo khó, làm chút buôn bán nhỏ để trang trải việc học. Cùng là người cùng trường, giấy nhà làm cũng rẻ hơn.”

 

Dù sao cũng đang ở gần cửa hàng người ta, hắn hạ giọng, báo giá của mình.

 

Thư sinh nghe Đỗ Hành nói nhà nghèo khó liền cảm thấy gần gũi hơn, nghe đến giá cả thì mừng rỡ ra mặt: “Nếu giá này thì làm phiền hiền huynh mang cho ta một trăm tờ… giấy trắng, giấy trắng.”

 

Vì vui mừng nên giọng thư sinh hơi run.

 

“Được. Ngày mai ta mang đến thư viện, khi đó giao cho hiền huynh được chứ?” “Vậy thì tốt quá. Nhưng ta còn chưa biết tên hiền huynh.”

Thế là hai người trao đổi tên tuổi và lớp học để tiện gặp mặt.

 

Thấy người kia đi rồi, Tần Tiểu Mãn mới bước tới: “Vẫn phải là chàng, chạy đến tận cửa hiệu sách người ta chào hàng.” Cậu thấy buồn cười, kéo Đỗ Hành lên xe: “Mau đi thôi, không thì lão bản hiệu sách biết được lại đuổi theo đánh người.”

“Sinh ý người ta không cần thì tự có người cần.” Đỗ Hành nói: “Tự mình đuổi khách mà không cho người khác nhặt, vậy thì thế đạo này quá bất công với người nghèo rồi.”

 

Tần Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn hiệu sách đã bị bỏ lại phía sau, nói: “Vừa nãy chàng ra ngoài, ta nghe thấy lão bản nói thư sinh kia nghèo túng, lúc nào cũng đến xem giấy xem sách nhưng ít khi mua, rõ ràng là muốn làm người ta khó xử.”

“Làm ăn buôn bán mà phẩm chất như vậy thì chắc chắn không thể tồn tại lâu dài.”

 

Tần Tiểu Mãn lắc đầu: “Chỉ nghe nói thư sinh trong Bạch Dung thư viện toàn là con nhà giàu có, không ngờ cũng có người túng thiếu như vậy.”

 

“Túng thiếu là chuyện thường tình, thư viện đông học sinh như vậy, làm gì có nhiều người giàu có cả, chỉ là lời đồn thôi. Đa phần vẫn là người bình thường, đóng học phí cao thì đương nhiên những khoản khác sẽ eo hẹp hơn.”

 

Tần Tiểu Mãn gật đầu, cậu nghiêng đầu cọ vào Đỗ Hành: “Nhưng may mắn là tướng công của ta biết tính toán làm ăn.”

 

Đỗ Hành mỉm cười. Hắn chỉ không muốn chỉ chăm chăm đọc sách c.h.ế.t dí với con đường khoa cử thôi, đặt cược tất cả vào một đường duy nhất, quá mạo hiểm.

 

Về đến nhà, Tần Tiểu Mãn liền chọn ra một trăm tờ giấy trắng, cẩn thận gói ghém đặt vào hộp sách của Đỗ Hành, sợ sáng mai vội vàng quên mang theo. Dù giấy lúc sấy đã được kiểm tra, những tờ bị rách sẽ được để riêng, quyết không lẫn vào giấy tốt, nhưng cậu vẫn cẩn thận kiểm tra từng tờ một. Đây là làm ăn buôn bán với học sinh trong thư viện, nếu người ta thấy tốt, giới thiệu thêm cho người khác cũng có thêm mối làm ăn, nếu không thì ít ra cũng có thêm khách quen.

Đỗ Hành không khỏi cười khen cậu biết làm ăn.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com