Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 127



Cậu không khỏi lẩm bẩm, đang ngủ say sưa, tự dưng lại phải tỉnh dậy sớm hay muộn gì trên giường cũng chỉ còn lại một mình cậu.

Tôn Đông Mai nghe vậy cũng lắc đầu lia lịa: “Nhiều tiền như vậy khó mà chu cấp nổi.”

Tần Tiểu Mãn phủi quần áo: “Ta á, chỉ mong mau chóng sinh con xong, hết thời gian ở cữ rồi sớm tìm đường làm ăn, không thì thật sự không kham nổi. Haiz, học phí đã tốn không ít, mà ta còn chưa từng đến cổng thư viện xem qua nữa.”

“Đỗ Hành không bảo đưa ngươi đến xem sao?” “Bảo là ta bụng to, không cho đi đó.”

Tôn Đông Mai nói đùa: “Ngươi phải canh chừng cho kỹ, thư sinh hay có tật lăng nhăng, đừng để Đỗ Hành nhà các người học hư đấy.”

“Làm sao có chuyện đó được.”

Nói chuyện một lúc, hai người lại bàn đến chuyện hôn nhân của Tần Ngạn.

“Nhị đệ muốn thành đôi với Thôi cô nương, nhưng nương không đồng ý, nhị đệ nói nếu nương sợ bọn họ làm liên lụy gia đình thì sẽ phân gia, mỗi người tự lo liệu.”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy nhướn mày: “Nhị thúc không nhảy dựng lên đánh người sao?”

Tôn Đông Mai cười nói: “Không có, nhà đông con cái, sau khi thành gia lập thất đa số đều sẽ phân gia, cũng chẳng có gì.”

Tần Tiểu Mãn đáp, phân gia kỳ thực cũng tốt, gia đình nhị thúc cậu vẫn hiểu rõ.

Lý Vãn Cúc thiên vị con út, con trưởng lại luôn được quan tâm nhiều hơn, đáng thương nhị ca cậu bao nhiêu năm qua luôn ở giữa, không được cưng chiều nhiều.

Qua một thời gian, Đỗ Hành cũng dần quen với cuộc sống đi học như vậy.

Thêm nữa, thời tiết ấm dần lên càng dễ dàng thích nghi với việc dậy sớm đến thư viện hơn.

Đầu tháng tư, khi ăn trưa cùng Tần Chi Phong, hắn nghe cậu ta nhắc đến việc Hướng lão tiên sinh đi phủ giảng dạy đã quay về thư viện, bảo hắn rảnh rỗi có thể cùng cậu ta đến thỉnh giáo Hướng lão tiên sinh về việc học.

Đỗ Hành đương nhiên vui vẻ đồng ý, học trò trong lớp hắn cũng đang khiêm tốn đi khắp nơi xin thầy chỉ giáo, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển của thư viện.



Nhưng nói đến việc Hướng lão tiên sinh về thư viện, Đỗ Hành lại nhớ đến chuyện Mục Tiệp từng nói sẽ tiến cử hắn với Hướng lão tiên sinh, không biết đã có kết quả chưa.

Nhưng mà Đỗ Hành chờ mãi cũng không thấy tin tức gì, hắn biết Mục Tiệp học hành xuất sắc, trên hành lang treo đầy bài văn của hắn, tuổi tác cũng ngang ngửa hắn bây giờ đã là cử nhân, lại còn là quán trưởng Lục Nghệ Quán, bình thường rất bận rộn, ít khi gặp được.

Gặp lại Mục Tiệp là vào ngày thứ ba sau khi Hướng lão tiên sinh trở về thư viện, Mục Tiệp cười hỏi hắn hôm nay có mang dưa muối không, mẫu thân đại nhân của hắn ta lại không quản ngại khó khăn, đích thân xuống bếp nấu ăn cho hắn ta.

Hai người cùng nhau đến nhà ăn, Mục Tiệp không nhắc đến chuyện tiến cử, đưa cho Đỗ Hành không ít tài liệu về kỳ thi tuyển của thư viện.

Đỗ Hành trong lòng liền hiểu ra, xem ra Mục Tiệp đã mở lời rồi, kết quả là hắn vẫn phải ngoan ngoãn đi thi tuyển.

Trong lòng hắn cũng không vì thế mà nản chí hay thất vọng, dù sao Hướng lão tiên sinh không coi trọng hắn cũng chẳng có gì lạ.

“Tháng năm thi tuyển, thời gian không còn nhiều nữa, hãy chuẩn bị cho tốt. Nếu thi đậu, mọi chuyện sẽ ổn cả.”

Lúc chia tay, Mục Tiệp vỗ vai Đỗ Hành.

Đỗ Hành cảm thấy hơi kỳ lạ, lời nói của Mục Tiệp khiến hắn có cảm giác kỳ thi tuyển của thư viện thật sự rất khó, hắn siết chặt tài liệu Mục Tiệp đưa cho, trong lòng không khỏi dâng lên chút lo lắng.

Nhưng cuộc sống vẫn trôi qua bình lặng, có lẽ lớp cuối không có mấy học sinh, hơn nữa mọi người hiện tại chỉ có một mục tiêu, không có tinh lực để ý đến những chuyện khác, nói chung là khá hòa hợp.

Nhưng Đỗ Hành có một điểm không thoải mái lắm, đó là đôi khi hắn ăn cơm cùng Tần Chi Phong, cậu em họ của hắn ta lại lẽo đẽo theo mang cơm đến, lúc đầu còn chưa tiếp xúc nhiều với hắn, sau đó không biết là tự nhiên thân thiết hay là gặp nhiều thành quen, cứ gọi hắn là đường ca.

Đỗ Hành không chịu nổi kiểu ca nhi mè nheo như vậy, luôn tìm cách tránh mặt.



Nhưng ca nhi đó ngay cả Tần Chi Phong, một người ít nói cũng có thể bám lấy mà không thấy chán, hoàn toàn như không biết hắn đang cố tình tránh mặt, có lúc chỉ gặp một mình hắn cũng nũng nịu gọi, thật sự hơi phiền.

Chẳng mấy chốc đã đến tháng năm, Đỗ Hành nói với Tần Tiểu Mãn mùng sáu hắn sẽ tham gia một kỳ thi quan trọng ở thư viện.

Tần Tiểu Mãn cũng rất hiểu chuyện, bảo hắn mùng bốn đừng về nhà nữa, nếu không sáng sớm mùng năm phải dậy sớm chạy đến thư viện rồi lại thi cử, nhất định trạng thái sẽ không tốt, bảo hắn ở lại thư viện một đêm.

Đỗ Hành cũng rất coi trọng kỳ thi này, liền đồng ý, Tần Chi Phong có giường ngủ trong thư viện, nhưng hắn không quen ngủ ở thư viện, nói là có thể cho hắn mượn giường, cũng tiện.

Sáng sớm mùng bốn, lúc Tần Tiểu Mãn nặng nề bò dậy khỏi giường, chỗ Đỗ Hành ngủ đã lạnh ngắt từ lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cậu ngáp một cái, Cần ca nhi cũng đã nấu xong bữa sáng, đi vào dìu cậu dậy.

Bây giờ bụng cậu đã rất to, đi lại cũng hơi bất tiện, may mà sắp sinh rồi, nếu còn phải mang cái bụng này, cậu sắp phát cáu rồi.

Cậu nhìn Cần ca nhi, chợt nhớ ra: “Hôm qua không phải cho con về nhà rồi sao, tối ngủ ở nhà, sao sáng nay lại đến sớm thế?”

“Tiểu nhân hầu hạ chủ nhân không dám lơ là, chủ nhân cho phép tiểu nhân về nhà ngủ một đêm đã là ân huệ lớn rồi ạ.”

Tần Tiểu Mãn cũng đã quen với sự tự giác và hiểu chuyện của hai đứa nhỏ làm công này, mặc quần áo xong ra khỏi phòng, cậu liếc mắt thấy một con gà gầy gò ở sân: “Đây là ở đâu ra vậy?”

Cần ca nhi cười nói: “Đây là nhà tiểu nhân bắt đến tẩm bổ cho công tử ạ.” “Nhà con khách sáo quá.”

Tần Tiểu Mãn xoa bụng, bây giờ thai đã lớn, không dám tẩm bổ bừa bãi, nếu không lúc sinh sẽ khổ sở.

Nhưng cậu vẫn sai Cần ca nhi làm thịt gà, hầm hai nửa con nguyên con.

Buổi chiều, Tần Tiểu Mãn ôm theo nồi canh gà bọc kỹ cùng nửa con gà, ngồi xe bò, cho Đại Tráng đưa cậu đến huyện thành.



Tuy Đỗ Hành đã học ở thư viện Bạch Dung được một thời gian rồi nhưng cậu vẫn chưa đến đó lần nào, Đỗ Hành cũng thường nói với cậu, sau khi sinh con xong sẽ đưa cậu đến xem.

Lần này đến không chỉ để mang chút đồ ăn ngon đến, mà còn muốn trước khi sinh đến xem thư viện một lần, để đứa nhỏ cũng nhận ra đường.

Bây giờ mới được nhìn thấy cổng thư viện Bạch Dung, nghe Đỗ Hành kể về cảnh vật trong thư viện, Tần Tiểu Mãn càng thấy cánh cổng không mấy đặc biệt này trở nên khác lạ.

Vừa qua giờ tan học, học sinh mặc áo xanh lục lần lượt bước ra khỏi thư viện, Tần Tiểu Mãn xuống xe ngựa ở xa xa, cậu không biết giờ này Đỗ Hành ở đâu.

Vẫy tay với Đại Tráng: “Lớp học của Đông gia ở lớp cuối, con tìm đến đó đưa canh gà cho Đông gia.”

“Chủ nhân đích thân đến đây, sao không cùng con đưa vào, gặp Đông gia còn có thể nói chuyện với nhau.”

Tần Tiểu Mãn nói: “Ta chỉ muốn tự mình mang đến cho chàng ấy, hơn nữa, bụng ta to thế này mà vào trong, người ta nhìn thấy lại bàn tán, chàng ấy thấy ta lại lo lắng, mai còn thi cử nữa. Lát nữa ghé qua nhà đường thúc ta một chút.”

“Vâng.”

Đại Tráng đáp ứng một tiếng, chuẩn bị đi vào, Tần Tiểu Mãn bỗng gọi giật lại: “Khoan đã.”

“Đỗ Hành đường ca, huynh đi cùng ta đi, bây giờ thời tiết ấm áp, đến hồ Đà Liễu cho cá chép ăn vui lắm đó.”

“Ta không rảnh, mai còn thi cử.”

“đường ca chỉ là muốn từ chối ta thôi, Chi Phong đường ca cũng học cùng thư viện với huynh, đâu có nghe nói có thi cử gì đâu.”

“đường ca đi cùng ta một chút đi mà, ta mời huynh ăn cơm được không?” “Ta thật sự không rảnh, ngươi bảo đường huynh đi cùng ngươi.”

“đường ca đuổi ta đi cũng được, mời ta ăn một cây kẹo hồ lô là ta đi ngay, được không?”



Tần Tiểu Mãn từ xa thấy Đỗ Hành đi ra khỏi thư viện, bên cạnh có một ca nhi xa lạ, dung mạo rất xinh xắn, không biết đang nói gì với Đỗ Hành.

Chưa kịp ngạc nhiên, cậu đã thấy ca nhi đó vậy mà lại ôm lấy cánh tay Đỗ Hành.

Tần Tiểu Mãn sững người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Câu chuyện về Trần Thế Mỹ mà mọi người hay bàn tán lúc rảnh rỗi chợt lóe lên trong đầu cậu.

Cậu nhíu mày, người này cậu chưa từng nghe Đỗ Hành nhắc đến.

Bảo là không cho cậu đến thư viện đón hắn, chẳng lẽ thật sự là để tránh gặp ca nhi này?

Quả thực rất giống tiểu công tử được nuông chiều, mà đàn ông rất thích… đứng cùng Đỗ Hành trông cũng có chút xứng đôi vừa lứa.

Tần Tiểu Mãn lùi lại một bước, quay lưng không nhìn nữa, cậu rối bời, mím môi, như không biết mình nên nói gì: “Đại Tráng, về…”

Chữ “về” chưa nói hết, Tần Tiểu Mãn cau mày, chữ “về” này đã đánh thức cậu. Về cái gì mà về, bọn họ mới là vợ chồng chính thức mà!

Cậu giật lấy nồi canh gà trong tay Đại Tráng, sải bước đi về phía đó: “Đỗ Hành!”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com