Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 120



Cuối tháng ba, gió chiều dìu dịu thổi. Đỗ Hành vẫn theo lệ cắm một cành hoa đào dại nở sớm vào chiếc bình đặt trên bệ cửa sổ.

Hắn khép cửa sổ lại một nửa, để mặc làn gió xuân lùa vào phòng. Trong gió thoang thoảng hương cỏ non và hoa dại, lại thêm lúc này chưa có muỗi mòng, thời tiết quả thật dễ chịu vô cùng.

Đêm xuống, cuộn mình trong chăn, thoang thoảng mùi hương của gió, giấc ngủ sẽ sâu hơn, không còn những giấc mơ kỳ quái nữa.

Thu dọn cửa sổ xong, hắn quay người lại, thấy Tần Tiểu Mãn hôm nay không lên giường sớm như thường lệ, mà lại khác thường khi lôi cái giỏ đựng kim chỉ đặt trong nhà đã phủ một lớp bụi mỏng ra.

Dưới ánh đèn dầu vàng nhạt, cậu đang loay hoay với cây kim và chiếc vòng thêu.

Kim đ.â.m bên trái, rồi lại bên phải vào tấm vải đỏ mềm mại trên vòng, trông vụng về hệt như một thư sinh chưa từng xuống ruộng, ngay cả cái cuốc cũng không biết cầm.

Tuy có hơi vụng về, nhưng “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” mà, thấy Tần Tiểu Mãn ngày thường hoạt bát nay cũng ra dáng người cha trầm ổn, lòng hắn dâng lên một niềm vui sướng khó tả.

Cũng giống như lần đầu tiên Tần Tiểu Mãn nhìn thấy hắn xuống ruộng vậy. “Ui da!”

Nghe tiếng kêu, Đỗ Hành giật mình, vội vàng bước tới: “Đâm vào tay rồi à? Để ta xem!”

Tần Tiểu Mãn ôm lấy ngón trỏ của mình: “Ây da, không sao đâu.”

“Kim này nhọn lắm, đ.â.m một cái là thủng ngay. Để ta xem có chảy m.á.u không.”



Đỗ Hành nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn, nhìn kỹ thì thấy da thịt ở đầu ngón tay cậu chẳng hề hấn gì, hắn nhướng mày.

“Đã bảo không sao rồi mà.”

Tần Tiểu Mãn dùng khóe mắt đã thấy được ý cười trêu chọc của hắn, nhân cơ hội nắm c.h.ặ.t t.a.y Đỗ Hành: “Mấy mũi kim này sao ta khâu mãi không được, không biết có phải làm việc đồng áng nhiều quá nên tay chân không còn khéo léo nữa không.”

Đỗ Hành mặc kệ cậu nắm tay mình: “Sao tự nhiên lại làm việc kim chỉ thế này? Trước giờ đệ không phải rất ghét sao?”

Tần Tiểu Mãn đặt tay Đỗ Hành lên bụng mình: “Còn ba tháng nữa là thằng bé chào đời rồi, đến mùa hè nóng nực, chẳng lẽ không làm cho nó một bộ quần áo nào, cứ để nó trần truồng như con nhà tá điền sao? Người ta không có điều kiện mới vậy, nhà mình tuy không giàu có gì, nhưng cũng không đến nỗi không may nổi cho con một bộ quần áo.”

Đỗ Hành liếc nhìn cậu, bật cười.

Hắn cầm chiếc vòng thêu lên, nhìn mặt phải thì thấy hình thêu không rõ ràng, lật lại mặt trái thì chỉ thấy một mớ chỉ rối tung chồng chéo lên nhau:

“Đệ thêu thế này, con mặc vào người không bị cọ xát mới lạ. Da trẻ con non nớt lắm, hơi khó chịu một chút là dễ bị mẩn đỏ ngay.”

Đỗ Hành cầm kéo cắt bỏ những sợi chỉ rối, nhặt kim lên, khâu lại chỗ bị thủng.

Tần Tiểu Mãn chỉ thấy cây kim được luồn qua luồn lại một cách khéo léo, chẳng mấy chốc một bông hoa đào nhỏ đã hiện ra ở góc vải. Cậu đưa tay sờ thử, thấy mịn màng, trơn tru, giống như đang chạm vào một cánh hoa đào thật.

“Sao chàng cái gì cũng biết làm thế? Đúng là đảm đang quá.” Tần Tiểu Mãn cười toe toét, vẻ mặt ranh mãnh: “Hay là hồi nhỏ vì sinh ra quá tuấn tú nên bị nhà người ta nuôi như ca nhi?”

Đỗ Hành phớt lờ lời trêu chọc của Tần Tiểu Mãn, hắn học được mấy thứ này là hồi đại học bị cô em họ lôi đi sinh hoạt câu lạc bộ.

Người ta thường nói “kỹ đa bất áp thân”, không ngờ một ngày nào đó lại có thể tự tay làm quần áo cho con mình.

“Biết chàng biết thêu, lúc trước ta đã không nhờ tẩu tử may đồ cho con rồi,



tránh cho nàng ấy lại bị nhị thẩm mắng mỏ.”

Bây giờ Đỗ Hành thi đậu Đồng Sinh, Tần Hùng không ít lần khoe khoang Đỗ Hành trước mặt Lý Vãn Cúc. Lý Vãn Cúc cũng kiêng dè, không dám tùy tiện tỏ thái độ khó chịu hay mắng mỏ Tần Tiểu Mãn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tự cảm thấy như thua kém, ngày thường bà ta đều tránh mặt Tần Tiểu Mãn, sợ bị cậu chê cười.

“Lúc đệ không có nhà, ta đã nhờ tẩu tử đến may rồi, nghĩ là đệ ở nhà cũng không có việc gì, tẩu tử đến may đồ vừa hay có thể trò chuyện với đệ.”

Tần Tiểu Mãn nhướng mày: “Vậy đồ cho con, chàng có làm không?” “Ta làm là được rồi.”

Tần Tiểu Mãn nhìn người đang cầm kim khâu vá dưới ánh đèn dầu vàng nhạt, dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều. Cậu không nhịn được vòng tay qua vai Đỗ Hành, cúi đầu nhìn những bông hoa đào nhỏ trên góc vải, từ một đã thành ba: “Đã thêu hoa rồi, lỡ là con trai thì sao?”

Tuy con gái và ca nhi đều có thể mặc đồ thêu hoa, tỉ lệ mặc đồ thêu hoa cao hơn nhiều, nhưng cũng không loại trừ khả năng nhỏ hơn.

“Đây là quần áo nhỏ, lúc còn chưa biết đi thì mặc, trẻ con lúc đó trai gái đều giống nhau, mặc quần áo đẹp là được.”

“Cũng đúng.” Tần Tiểu Mãn dụi dụi vào vai Đỗ Hành: “Vậy chàng thích con trai hay con gái?”

“Không phải đã nói rồi sao? Trai hay gái đều được.”

“Biết là trai hay gái đều được, nhưng mà thích nhất là gì?”

Thấy giọng điệu của cậu cao dần lên, hẳn là thân thể khỏe mạnh hơn rồi nên tính tình cũng mạnh mẽ hơn, Đỗ Hành bất đắc dĩ nói: “Ta nghe đại phu nói ca nhi mang thai khó sinh con gái, thường là con trai hoặc ca nhi.”

Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “Ừ, đúng là vậy.”

Đỗ Hành cười không đáp, kỳ thực là hắn vừa muốn con trai vừa muốn ca nhi. “Chàng đúng là tham lam.”



Tuy không nói ra, nhưng Tần Tiểu Mãn cũng đoán được suy nghĩ của hắn.

“Mấy tháng đầu mang thai, đứa nhỏ này hành ta lắm, tuy trong bụng thì không quậy phá, nhưng lại hơi yếu, ta uống thuốc đại phu kê mà đắng cả miệng. Nếu mà lại mang thai một lần nữa, ta thành cây thuốc luôn mất.”

Tần Tiểu Mãn ghé sát tai Đỗ Hành: “Đến lúc đó, khi ngủ chàng cũng sẽ thấy đắng.”

Đỗ Hành đỏ mặt: “Đừng nói bậy.”

“Uống thuốc là vì lúc đó thân thể đệ yếu, không liên quan gì đến chuyện khác.”

Tần Tiểu Mãn chậc lưỡi: “Đứa nhỏ còn chưa chào đời mà chàng đã bắt đầu thiên vị rồi. Đúng là con ruột của chàng, ta thì không phải con ruột.”

Đỗ Hành xoa đầu Tần Tiểu Mãn: “Đệ nói linh tinh cái gì đấy, đệ với ta là thân thiết nhất rồi, được chưa?”

Tần Tiểu Mãn ậm ừ một hồi, rồi lắc đầu, cầm kéo cắt vải.

Đỗ Hành mỉm cười, nghĩ đến mấy tháng nữa nhà sẽ có thêm một đứa bé bụ bẫm mềm mại, lòng hắn bỗng dâng lên một niềm mong chờ khó tả.

Hai người cùng nhau làm quần áo dưới ánh đèn dầu cho đến canh ba, Tần Tiểu Mãn mới giục Đỗ Hành lên giường.

Vốn là người đọc sách, thức đêm làm quần áo sẽ hại mắt, mười người đọc sách thì hai ba người bị hại mắt, kính đeo mắt rất đắt, lại còn hiếm có khó tìm.

Đã biết hậu quả, vẫn nên bảo vệ mắt trước.

Để có thể sớm nhập học, ngày hôm sau Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn bắt đầu chuẩn bị. Tuy hai người không biết quy tắc nhập học của thư viện, nhưng biết rằng bái kiến thầy giáo phải chuẩn bị lễ vật, để bày tỏ lòng kính trọng và thành ý của mình.

Đỗ Hành trước đó nghe Tần Chi Phong nói, học sinh sau khi vào thư viện sẽ được phân vào các lớp khác nhau, mà các lớp khác nhau cũng có các thầy giáo khác nhau, vị thầy giáo này thường là ân sư của mình.

Vì vậy, hắn phải đến thư viện làm thủ tục nhập học trước, chờ phân lớp xong rồi mới làm lễ bái sư.



Đã như vậy, hắn cũng không chần chừ, hôm sau liền đến huyện thành làm thủ tục, tiện thể mua chút quà khô, trong nhà ngoài thịt khô ra chẳng có gì khác.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com