Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 107



Giá thịt dê gấp đôi giá thịt heo, là thứ thịt mà người nông dân không thể nào ăn nổi, kiểu ăn uống này nông dân chưa từng thấy bao giờ.

Ngoài thịt dê, còn rất nhiều món ngon khác, ví dụ như cá chép om dấm Tây Hồ, được rán vàng óng ánh, thân cá phủ đầy nước sốt ngọt; rồi đến chân giò hầm



vàng ươm, vịt quay thái mỏng…

Tần Tiểu Mãn rất thích ăn, mỗi năm đến nhà thúc của mình chơi đều được ăn no nê. Nhưng hôm nay Chu cử nhân cũng ở đây, nhiều người lại khó chiều, chỉ sợ đũa vươn ra thêm một chút cũng bị mắng là chưa từng ăn thịt.

Cả bàn ăn ai cũng rất dè dặt, Tần Tri Diêm vẫn luôn mời khách ăn, biết tính tình Tần Hùng, vốn dĩ hai anh em định uống vài chén rượu, nhưng vì chuyện trước đó nên mọi người đều giả vờ vui vẻ, nhiệt tình ăn uống.

Hầu như là ăn bữa cơm trong sự ngượng ngùng, rồi nhanh chóng dọn bàn. Ăn có no hay không chỉ có mình biết.

Ăn xong, lão Thái Sơn về phòng, mọi người cũng thoải mái hơn, nhưng cũng đã không còn sớm.

Ngồi một lúc chuẩn bị ra về, Tần Hùng còn phải đi thăm bạn bè khác, đây là chuyện thường lệ, Tần Tri Diêm cũng không níu kéo.

“Tiểu Mãn, con với Đỗ Hành ăn tối rồi hãy về, hiếm khi đến nhà thúc một lần.”

Đỗ Hành thay Tiểu Mãn từ chối: “Cảm ơn thúc đã tốt bụng, Tiểu Mãn giờ đã có mang, trời tối lại lạnh, sợ cậu ấy bị cảm.”

Tần Tri Diêm: “Đúng rồi, phải giữ gìn sức khỏe.”

“Việc tìm thầy cho ngươi, thúc sẽ lo, lời cha vợ ta thì đừng để bụng nhé.” Đỗ Hành cười: “Cảm ơn thúc.”

“Việc tìm thầy cho cháu, đường thúc đã ghi nhớ rồi, đến lúc sẽ sắp xếp cho cháu. Còn lời ông ngoại cháu nói hôm nay thì đừng để bụng, ông ấy nói chuyện vốn đã vậy.”

Đỗ Hành cười đáp: “Cảm ơn đường thúc đã quan tâm.”

“Mãn ca nhi, đây là loại bánh ngọt cháu vẫn thích ăn, thúc đã gói một gói cho cháu mang về nhà ăn.”

Chu Vãn Thanh cũng vội vàng ra tiễn khách. Trước đây những việc này đều do Tần Tri Diêm lo liệu, nhưng hôm nay thực sự khá khó chịu, Chu Vãn Thanh trong lòng cảm thấy áy náy.



Tiểu Mãn cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy: “Cảm ơn đường thúc.” “Sau này dẫn Đỗ Hành đến nhà chơi nhiều hơn nhé.”

“Vâng, được ạ.”

Hai vợ chồng tiễn Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn lên xe bò, nhìn người ta cưỡi xe bò đi rồi, Chu Vãn Thanh mới thu lại nụ cười trên mặt, nhanh chóng bước vào nhà.

“Đi rồi à?”

Chu cử nhân vẫn đang ở trong hoa đình chơi chim, thấy vẻ mặt không tốt của Chu Vãn Thanh liền nói: “Tần Tri Diêm cũng thật đấy, năm nào cũng gọi những người họ hàng này đến nhà, anh em họ của hắn thì thôi đi, dù sao cũng là người làm nghề đồ tể, có chút khả năng.”

“Cho dù người ta làm nghề gì đi chăng nữa, cha hôm nay hơi quá đáng rồi!”

“Ta quá đáng? Hai người kia rõ ràng là muốn đến nịnh bợ tìm quan hệ mà. 20 tuổi mà vẫn chưa thi đỗ đồng sinh thì thôi đi, trước kia còn là lưu dân làm rể cho người ta, đọc sách mà lại không có khí phách như vậy, có thể có được thành tích gì chứ. Con cũng nên nói rõ với Tri Diêm, đừng giúp đỡ họ hàng lung tung.”

“Năm đó ta vận dụng mối quan hệ để hắn vào huyện phủ làm việc như ngày hôm nay, chứ không phải bảo hắn lợi dụng chức vụ để giúp đỡ họ hàng của mình.”

Chu Vãn Thanh tức giận nói: “Cha! Chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi, sao cứ phải nhắc đi nhắc lại mãi! Nếu Tri Diêm làm việc không tốt thì huyện lệnh cũng không để hắn ở lại huyện phủ làm việc.”

Chu cử nhân khinh thường nói: “Nếu không phải nhờ mặt mũi của ta, hắn có ngày hôm nay sao? Giờ con cánh cứng rồi, lại còn cãi lời cha, hoàn toàn không bằng đệ đệ con hiếu thảo.”

Chu Vãn Thanh đỏ mắt, Tần Tri Diêm trở về thấy cha con họ đang nói chuyện, vội vàng bước đến: “Cha, Thanh ca không có ý gì khác, là con làm không tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Nó là không ra gì, không bằng Hà ca tí nào. Con biết mình làm không tốt thì vẫn còn biết điều chút!”

Chu cử nhân hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.



…….

Tần Tiểu Mãn nhẹ nhàng dựa vào xe bò, cậu vẫn còn hơi đói, thấy Đỗ Hành mua hai cái bánh bao ở gần cửa thành, vội vàng nhận lấy.

“Món ăn ở nhà đường thúc hôm nay ngon, đáng tiếc là không ăn được nhiều hơn nữa, nhạc phụ của ông ấy mặt khó coi hơn cả mặt ngựa, thật sự không có khẩu vị.” Tần Tiểu Mãn vuốt bụng: “Đừng để đói con trai của ta.”

“Vậy ăn hết bánh bao đi, như vậy sẽ không đói con trai đâu.”

Tần Tiểu Mãn ôm bánh bao bắt đầu ăn: “Không biết việc nhờ đường thúc có thành không, cũng khó cho ông ấy, sớm biết nhạc phụ ông ấy khó tính như vậy, hôm nay ta sẽ không nhắc đến chuyện này, hại đường thúc tức giận như vậy.”

Đỗ Hành nhẹ thở dài, người nông dân thô tục nói thẳng thừng, người trong thành cũng không tốt hơn là bao.

So với dân làng, người thành thị càng trọng lợi, những người như họ thực sự không được một vị cử nhân có địa vị ở thành phố để mắt đến.

Thực ra cũng tại mình không có năng lực, nên mới bị người ta khinh thường.

Một lúc lâu không thấy Đỗ Hành nói chuyện, Tần Tiểu Mãn quay đầu lại: “Chàng giận à?”

“Hử? Ta giận cái gì chứ?”

“Lúc đầu định dẫn chàng đến nhà đường thúc chơi, không ngờ lại chịu uất ức lớn như vậy, trước đây chàng chắc chắn chưa từng gặp phải như thế.”

Đỗ Hành xoa đầu Tần Tiểu Mãn, chiếc mũ len mềm mại bị hắn ta xoa méo mó, Đỗ Hành lại sửa lại cho cậu: “Tình người ấm lạnh thôi mà, ta uất ức cái gì, cầu người làm việc mà lại giữ thể diện, ta không sao.”

Tần Tiểu Mãn dựa vào vai Đỗ Hành: “Chàng không để trong lòng là tốt rồi.” Đỗ Hành khẽ cong khóe môi, đánh xe trở về.

Tết Nguyên đán trôi qua nhanh chóng, trước ngày rằm đi đây đi đó đến Tết Nguyên tiêu, sau Tết Nguyên tiêu Tết hết, làng quê lại trở nên yên bình.

Năm mới lại phải bắt đầu bận rộn với công việc đồng áng.



Năm nay nhà họ Tần không thể sớm ra đồng làm việc, năm ngoái đã thuê người đốt củi để cày xới hết đất đai trong nhà, chỉ cần gieo hạt đúng mùa vụ là được.

Nhưng đó là chuyện của tháng hai tháng ba, ngày mùng hai tháng hai phải thi đồng sinh, nhà đang chuẩn bị cho việc này.

Tuy chỉ thi ở thành, cũng không xa lắm, nhưng phải thi ba kỳ, ba buổi sáng liên tiếp, thi xong thì về, ngày mai lại đi tiếp.

Tần Tiểu Mãn thấy trời lạnh, chiều về thì kịp, nhưng sáng phải đi rất sớm đến thành để thi thì hơi vội.

Hơn nữa, trên đường đi gió lạnh cả tiếng đồng hồ vào phòng thi, tay chân thân thể lạnh cứng, làm sao mà viết bài thi được.

Vì vậy, cậu đã cân nhắc rồi, định đặt trước một phòng trong khách điếm ở thành để Đỗ Hành ở ba ngày.

Đỗ Hành không muốn lắm, chưa kể kể từ khi hắn đến đã luôn sống ở nhà với Tần Tiểu Mãn, mà giờ cậu lại có con, đột nhiên phải rời nhà ba ngày thì hơi không yên tâm.

“Chuyện này có gì đâu, chỉ ba ngày thôi mà, ta ở nhà ngoan ngoãn, đã nói đợi chàng về rồi sẽ sắp xếp việc cày cấy mùa xuân năm nay, không có vấn đề gì cả.”

Đỗ Hành thấy không thể thay đổi ý định của cậu, đành phải đồng ý với sắp xếp này.

Chiều ngày mùng một tháng hai, Tần Tiểu Mãn thu dọn quần áo và sách bút cho Đỗ Hành, tối hôm trước đưa người đến khách điếm đã đặt ở thành phố.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com