Thực ra, từ khi cha Tiểu Mãn mất, mấy năm nay họ hàng đến lui tới càng ngày càng ít.
Mấy năm trước vẫn thường xuyên có người đến nhà, nhưng Tiểu Mãn nhận ra họ đến vì hai lý do: Một là thương hại cậu không có cha, sống đơn độc. Họ muốn giúp đỡ nhưng lại sợ người khác nói họ nhận cậu về nuôi, thêm một miệng ăn không phải chuyện nhỏ, ai cũng cân nhắc kỹ lưỡng.
Hai là thấy chủ nhà đã mất, nhà họ Tần lại khá giả, nghĩ cậu được cha để lại nhiều tiền của, muốn chiếm hời.
Nhưng Tiểu Mãn không dễ bị lừa, đối với những họ hàng đó, cậu luôn thẳng thắn vạch trần ý đồ của họ, làm họ xấu hổ, nên họ cũng ít lui tới.
Trong làng, những nhà hay lui tới họ hàng thì gần, nhà xa nhất là nhà Tần Tri Diêm ở huyện thành.
Năm trước hai người không đi được, năm nay muốn mang quà đến thăm, và Tiểu Mãn muốn nhờ đường thúc giới thiệu thầy dạy cho Đỗ Hành.
Sáng sớm hai người thu dọn: “Hôm nay mặc bộ áo mới đó nhé, dù thúc không để ý lắm, nhưng thẩm là người thành thị, rất coi trọng hình thức. Không biết hôm nay chỉ có họ hàng nhà thúc hay là cả họ hàng nhà thẩm cũng đến.”
Tần Tiểu Mãn vừa mặc áo bông vừa nói với Đỗ Hành: “Gia đình nhà thẩm khó tính lắm, cha thẩm là cử nhân, gia cảnh giàu có, ở huyện thành rất có địa vị.
Nếu không phải thúc có bản lĩnh thì gia đình nhà thẩm không thèm nhìn đến nông dân đâu.”
“Ta chỉ gặp thúc một lần, nhưng ông ấy rất nho nhã, trẻ tuổi chắc cũng rất đường hoàng, sao gia đình nhà thẩm còn không hài lòng?” Đỗ Hành cười: “Người thành thị thật khó tính.”
“Lúc thúc cưới thì chỉ là tú tài, gia cảnh tuy tốt ở làng nhưng so với người thành thị thì không bằng.”
Đỗ Hành nhíu mày, những điều này hắn không hiểu.
“Nhị thúc, người mạnh mẽ, mỗi lần đến nhà thúc đều rất cẩn thận, gặp cha vợ thúc càng dè dặt, không muốn làm mất mặt thúc.”
Mỗi nhà đều có hoàn cảnh khó khăn riêng, người làng đều ngưỡng mộ Tần Tri Diêm có chức vụ cao, vợ lại có gia thế tốt, nhưng khó khăn sau lưng ai mà biết.
Tần Tri Diêm hay giúp đỡ họ hàng, họ cũng chỉ có thể làm tốt nhất có thể để không làm khó hắn, cũng coi như là hai bên thông cảm.
Đỗ Hành nghe lời Tiểu Mãn, đổi bộ áo chỉnh tề định mặc cho Tiểu Mãn, thấy cậu đã mặc xong, đang chuẩn bị xuống giường thì bị cậu té lệch sang một bên.
“Hắc hắc.”
Biết mình mất bình tĩnh bị Đỗ Hành nhìn thấy, Tần Tiểu Mãn cười gượng, chậm rãi đứng dậy.
Cậu vốn hiếu động, có thai mới dè dặt hơn, nhưng mười mấy năm thói quen khó bỏ.
Đỗ Hành đỡ cậu: “Ta biết mang thai vất vả lắm, nắm giữ tính khí còn mệt hơn làm việc.”
“Ăn ngon ngủ tốt, không sao hết.” Tần Tiểu Mãn dụi đầu vào cằm Đỗ Hành: “Đi thôi, năm nay ta tự lái xe bò, đừng để nhị thúc chờ lâu.”
Hai người rửa mặt xong, kiểm tra quà.
Năm nay nuôi hai con heo, mỗi con hơn một trăm cân, bán một con rưỡi, để lại nửa con ăn Tết.
Đỗ Hành làm thêm lạp xưởng làm quà, có thêm thịt gà khô, củ cải muối… Thu dọn xong, đang chuẩn bị đi thì Tần Hùng cũng mang quà đến.
“Hôm nay hai người cùng đi.”
Thấy chỉ có Tần Hùng, Tiểu Mãn ngạc nhiên: “Nhị thẩm đâu?” “Qua nhà Tiểu Trúc.”
Tiểu Mãn cười, đại ca bận rộn chăm sóc vợ về nhà mẹ đẻ, Tiểu Trúc đã gả rồi, giờ chỉ còn Tần Ngạn ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Mau dặn nhị ca cưới vợ đi thôi, một mình huynh ấy ở nhà tội nghiệp.”
Tần Hùng trèo lên xe bò: “Nhị ca con không phải là rau cải trắng để chọn lựa đâu, nó chẳng may, chỉ biết nhìn thằng cả và Tiểu Trúc thành thân.”
Tiểu Mãn nắm tay Đỗ Hành: “Sẽ có người thích hợp, trước kia nhiều người nói con không gả được, giờ không phải tốt rồi sao.”
Tần Hùng mặt dày nói: “Đều là nhờ ta và cha con thắp hương cầu nguyện.” “Vậy nhị thúc cũng cầu nguyện cho nhị ca.”
“Mi lại tìm c.h.ế.t à!”
Đỗ Hành dắt trâu, nghe hai chú cháu nói chuyện cười rồi lắc đầu.
Hắn cảm thấy Tiểu Mãn và Tiểu Trúc ngay từ đầu đã cãi nhau, chắc là từ lúc nhỏ đã vậy rồi.
Nhà Tần Tri Diêm ở phía đông thành, không phải nhà nhỏ chật hẹp mà là nhà lớn khang trang.
Nhà này ở huyện thành không tính là giàu có, nhưng so với nhà nhỏ ở làng và những hộ nông dân khác thì rất thể diện.
Khác biệt như là nhà nào có trâu thì mọi người đều đỏ mắt, nhưng khi đến nhà có đèn lồng đỏ, ngói xanh, cổng lớn thì những nhà kia lại không bằng.
Nếu không quen biết thì nhiều người không cho phép trâu bò dừng trước cổng vì sợ mùi hôi và cản trở.
Nhưng Tần Hùng là khách quen, người giữ cửa nhận ra và vội vàng dắt trâu, thân thiết gọi là nhị lão gia.
Đỗ Hành đỡ Tần Tiểu Mãn xuống xe, trước cửa có xe ngựa, xe lớn sang trọng, ngựa đen ở trước, sang trọng hơn xe bò.
Tiểu Mãn bĩu môi, thì thầm với Đỗ Hành: “Chắc cha vợ thúc cũng có mặt.”
Lời còn chưa dứt thì Tần Tri Diêm đã đến đón: “Ta chờ hai đứa lâu lắm rồi! Mau vào nhà.”
Tần Tri Diêm nhiệt tình gọi: “Tiểu Mãn năm nay không đến một mình, mau
mau, vào nhà ngồi.”
Tiểu Mãn dâng quà cho Tần Tri Diêm, không phải gì quý giá, năm nào cũng thế, nhưng rất có ý nghĩa.
“Đã đến rồi còn mang quà.”
Tần Tri Diêm khách sáo nhận quà rồi đưa cho người hầu mang vào.
Mấy người vào nhà, Tiểu Mãn không phải lần đầu đến đây nhưng mỗi năm chỉ đến vài lần, thỉnh thoảng chỉ để quà ở cửa rồi đi.
Thường ngày không có việc gì thì Tần Tri Diêm có thể không có ở nhà, đón tiếp cậu chắc là thẩm của cậu.
Hai người không nói nhiều, sợ làm khó họ, Tiểu Mãn rất hiểu điều này, không phải dịp lễ tết thì không đến làm phiền.
Nhà khang trang, qua cổng là bức tranh trúc mai, qua một lối nhỏ thì thấy khu vườn lớn, gấp nhiều lần nhà nông dân, mới đến phòng khách.
Đỗ Hành không phải chưa thấy loại nhà này nhưng trước đó chỉ là đi tham quan, lần này đến thăm họ hàng thì khác.