Có một loại gầy mang tên thẩm thẩm cảm thấy cháu gầy.
Phó Nguyệt dở khóc dở cười:
Nhà nông nuôi gà đẻ trứng là muốn giữ lại bù tiêu dùng trong nhà, Phó Nguyệt sao có thể nhận cơ chứ.
“Trong thành muốn cái gì cũng mua được, nhưng gà nhà thẩm đều được nuôi cẩn thận, đích thân chăm sóc!”
“Nghe thẩm đi! Cơ thể con giờ không thể tùy tiện được. Các tẩu tẩu của con mang thai thẩm cũng thịt gà hầm canh cho chúng.”
Vừa nói chuyện, biểu cảm trên mặt Trương thẩm chuyển sang nghĩ tới mà sợ:
“A Thái ca còn ở đây, mấy kẻ xấu kia cũng bị đòn rồi.”
“Đáng.” Trương thẩm hận đến ngứa răng, “Thật may là con không sao.”
Chuyện đã qua không đề cập tới cũng tốt, Phó Nguyệt kéo Trương thẩm đến chuyện dạ tiệc hôm qua.
“Trương thẩm, tối qua đã thấy cô nương Tề gia chưa? Sao rồi ạ?”
Nhắc tới thê tử tương lai của con trai, Trương thẩm không khỏi thao thao bất tuyệt.
“Tiểu cô nương tri thư đạt lễ, lúc nói chuyện còn nhỏ nhẹ tinh tế, thực sự không tệ. Hôm qua cháu không thấy chứ, hai người nhất định sẽ có chuyện để nói, chứ ta không biết xấu hổ nói chuyện lớn tiếng chỉ sợ dọa đến con bé.”
Phó Nguyệt cười an ủi bà:
Trương thẩm chưa bao giờ đối xử hà khắc với con dâu, bà là một người hiền hòa.
Hai người đã lâu không gặp, chuyện nhà, chuyện trong thôn, chuyện thêu chữ thập cùng với những điều phu nhân mang thai cần chú ý… trò chuyện sôi nổi đến mức không để ý thời gian trôi qua.