Thôi Đào Nhi ngồi ở bên cạnh dỏng tai lên nghe, trong lòng thầm nghĩ ngày mai sẽ về nhà mẹ đẻ khuyên nhủ tẩu tử và nương, không thể bỏ lỡ chuyện tốt này được.
Vương Thục cũng có ý định này, nếu muội muội của nàng học xong cũng có thể tích cóp một ít tiền làm của hồi môn.
Đáng tiếc nhà nàng ở thôn bên cạnh, không biết bà bà có đồng ý cho bọn họ kéo người nhà mình lên hay không.
Ngồi được một lát thì Tiêu Thái xuống núi.
“Trương thẩm! cháu tới đón nương tử cháu.”
“Mau tiến vào, mau tiến vào, Tiểu Nguyệt đang ngồi ở trong phòng ấy.”
Tiêu Thái bước nhanh vào hỏi:
“Xong rồi.” Phó Nguyệt cầm tay nải đứng lên, “Chúng cháu đi trước nhé Trương thẩm.”
Trương thẩm:
“Không cần đâu, sau khi A Giản tan học sẽ ở nhà chờ chúng cháu.”
Nhắc tới đứa trẻ, Thôi Đào Nhi đột nhiên kêu lên:
Phó Nguyệt nhìn nhìn sắc trời, cười nói:
“Đi đi đi.”
Chờ ba người bọn họ vào thành đã là thời gian bọn nhỏ tan học.
Thôi Đào Nhi muốn rẽ đường đi về phía nam thành, Tiêu Thái và Phó Nguyệt thì trực tiếp đi về phía đông thành.
Thôi Đào Nhi nghi hoặc:
Phó Nguyệt lắc đầu, dịu dàng giải thích:
[ - .]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy ta đi trước, lần sau mang dẫn A Giản đi cùng tới nhà ăn cơm nhé!”
Không thấy Tiêu Thái và Phó Nguyệt đi đón, Thôi Đào Nhi hơi nghi hoặc không biết ai đi đón A Giản. Có điều đây là chuyện của nhà người ta, nàng liền biết ý không hỏi nhiều.
Hiện tại việc đưa đón A Giản mỗi ngày ở Tiêu gia đều bị Thạch Dương ôm lấy.
Từ khi trong nhà có thêm hai ca ca tỷ tỷ, Tiêu Giản rất vui vẻ.
A Dương ca ca cùng A Mãn tỷ tỷ sẽ cùng chơi đùa với cậu bé, có đôi khi Thạch Dương còn dẫn hai người bọn họ đi ra cửa dạo quanh những nơi gần đó.
Thạch Dương năm nay gần mười lăm tuổi, cũng coi như là đứa trẻ trưởng thành, xử sự nhanh nhạy. Phó Nguyệt cũng yên tâm để hắn dẫn bọn nhỏ đi chơi.
Chờ đến khi Tiêu Thái và Phó Nguyệt về tới nhà, Thạch bà bà đã chuẩn bị xong bữa tối.
Tiêu Giản đang ngồi ở một gian đại thư phòng khác trong chính đường để tập viết chữ.