Dù ta chỉ biết sơ sơ da lông, nhưng ở thời đại này, đó lại là phương thuốc cứu mạng.
Hựu Niên cầm bút viết thư, vỏn vẹn ba hàng chữ, rồi giao vào tay quan Tuần phủ cùng đoàn.
“Bẩm Hoàng thượng rằng năm nay ta không về kinh.”
Tuần phủ trợn tròn mắt:
“Sao có thể được, Tể tướng?! Hoàng thượng ngày nào cũng nhắc ngài ba lần, còn chờ ngài hồi kinh chấp chưởng đại cục đấy!”
Hựu Niên chỉ nhàn nhạt quét mắt một cái, đám quan viên lập tức ngậm miệng, không ai dám hó hé thêm lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta hơi lo lắng:
“Gì mà ‘Hoàng thượng đang chờ chàng chủ trì đại cục’?”
Hắn đáp:
“Suốt nửa năm bị giam cầm, mỗi ngày Hoàng huynh ăn uống đều qua tay Đông Xưởng, trong người tích tụ ít độc dư. Hai năm qua đã điều dưỡng gần như không còn đáng ngại.”
Chúng ta đều từng đích thân trải qua quãng thời gian hiểm ác ấy, biết rõ đã gian nan nhường nào.
Ánh trăng trong vắt, ta tựa vào lòng hắn, ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo cũ trên tay.
“Thật tốt, cuối cùng chàng cũng đã vượt qua mây mù để thấy được trăng sáng rồi.”
Hắn mỉm cười khe khẽ, ánh mắt lấp lánh như nước, chỉ chứa đựng một mình ta: