Hắn đưa ra một ký hiệu chiến thuật. Hai tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa nhanh chóng lắp ống giảm thanh vào s.ú.n.g ngắm, sau đó nhắm chuẩn vào hai tên lính gác trên tường thành.
Một tiếng s.ú.n.g trầm đục vang lên gần như đồng thời, hai tên lính gác còn chưa kịp kêu lên đã đổ gục xuống, tắt thở.
Lập tức, cả đội đứng bật dậy, mỗi người giữ chặt khẩu s.ú.n.g tự động trên tay, tạo thành đội hình chữ V ngược, nhanh chóng tiến về phía lâu đài cổ.
Tuy nhiên, sự đổ gục của hai tên lính đã làm động bên trong. Ngay lập tức, tất cả đèn trên tường lâu đài cổ vụt sáng rực, chiếu sáng trưng cả bãi đất trống xung quanh.
Đội đột kích không còn chỗ nào để nương náu, chỉ còn cách lao thẳng lên triền núi.
Từng người lính của địch từ cánh cửa vòm lao ra, hai bên lập tức khai hỏa dữ dội. Đội đột kích của ta đều là những quân nhân được huấn luyện bài bản, tinh nhuệ, chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt được hơn hai mươi tên địch.
Bọn địch còn lại vội vàng trốn vào bên trong lâu đài, không dám lộ diện. Bên ta cũng đã nhanh chóng tiếp cận được lối vào.
Âu Văn ra dấu hiệu chiến thuật. Cả đội nhanh chóng hành động:
Âu Văn dẫn một nửa quân số Tổ 1, nhiệm vụ là đột nhập vào lâu đài cổ, bắt giữ các tên đầu sỏ như Mục Phỉ Đức.
Charlie dẫn nửa còn lại Tổ 2, phụ trách việc tiêu trừ các mối đe dọa bên ngoài và chặn đ.á.n.h những kẻ có ý định trốn thoát.
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đi theo Âu Văn, xông vào lâu đài cổ.
Bên trong là một đại sảnh vô cùng rộng lớn, ánh đèn chói lòa, huy hoàng. Họ không kịp quan sát kỹ tình hình, lập tức ghì súng cùng đối phương chiến đấu quyết liệt.
Vài phút sau, toàn bộ kẻ địch trong đại sảnh bị tiêu diệt sạch sẽ. Điều đáng mừng là bên ta không có bất cứ thương vong nào.
Mọi người đứng lưng tựa lưng quan sát xung quanh. Tường nhà màu vàng kim óng ánh cùng sàn đá sáng loáng phản chiếu ánh sáng, lại toát ra một cảm giác lạnh lẽo, thâm hiểm.
Trong số các t.h.i t.h.ể vừa bị tiêu diệt, không hề có bóng dáng của tên Mục Phỉ Đức.
Một chiếc cầu thang xoắn ốc mạ vàng dẫn lên lầu hai. Bỗng nhiên, từ cửa cầu thang ló ra hai bóng người, chĩa s.ú.n.g b.ắ.n về phía họ. Phản ứng nhanh như cắt, đội đột kích đã b.ắ.n hạ được hai tên này.
Cả đội theo đội hình chiến thuật, nhẹ nhàng di chuyển lên lầu. Bước chân của họ cực kỳ khẽ khàng, thậm chí vẫn còn nghe rõ tiếng súng hỗn loạn bên ngoài.
Cấu tạo của lầu hai hoàn toàn khác lầu một, không phải đại sảnh mà là một dãy các căn phòng kín.
Âu Văn ra hiệu, một mặt cảnh giới, một mặt chia người ra tìm kiếm từng phòng.
Đúng vào lúc này, tất cả đèn điện trong lâu đài cổ đồng loạt tắt ngúm. Lâu đài lập tức chìm vào một khoảng đen kịt, tối tăm như mực.
Đồng thời, tiếng súng vang lên từ bốn phương tám hướng. Có người lính của ta đã bị trúng đạn.
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương nhanh nhẹn lao vào một căn phòng gần đó. Trong bóng tối, vài tiếng s.ú.n.g vang lên chát chúa rồi lại nhanh chóng im bặt.
Trình Cảnh Mặc nhẹ nhàng s* s**ng, chạm phải một vật gì đó, có vẻ là một bình hoa. Anh đột ngột dùng sức, quăng mạnh ra ngoài. Cùng lúc chiếc bình hoa vỡ tan dưới sàn, anh bật đèn pha cầm tay lên. Một tiếng s.ú.n.g đoàng khác vang lên ngay tức thì.
Trong phòng đã có hai t.h.i t.h.ể nằm ngổn ngang – chính là hai tên mà họ vừa b.ắ.n hạ.
Vu Hướng Dương đang dựa sát vào góc tường, th* d*c.
Trình Cảnh Mặc lập tức hỏi: “Cậu có bị thương không?”
“Không. Còn cậu?”
“Tôi cũng không sao.” Trình Cảnh Mặc thì thầm, giọng căng thẳng, “Chúng ta trúng mai phục rồi.”
Vu Hướng Dương nghiến chặt quai hàm, sự tức giận bùng lên: “Mẹ nó! Bọn khốn nạn này lấy thông tin tình báo rác rưởi từ đâu ra chứ!”
Vừa dứt lời, bộ đàm đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Âu Văn: “Báo cáo tình hình thương vong!”
Lần lượt, mọi người trong đội báo cáo qua bộ đàm. Tổ 1 mười hai người, có ba người bị thương. Tổ 2 ngoài cổng, hiện chưa có thương vong. Tình hình tạm thời vẫn còn có thể kiểm soát.
Âu Văn dứt khoát ra lệnh: “Chúng ta đã trúng mai phục. Tổ 1 mang theo người bị thương, chuẩn bị rút lui. Tổ 2 ở cửa hỗ trợ.”
Cả đội nhanh chóng hành động một cách im lặng, nhẹ nhàng.
Khi chỉ còn cách cửa cầu thang khoảng hai mét, Âu Văn bất ngờ bật một chiếc đèn pha lên, quăng thẳng xuống lầu dưới. Mọi người chỉ kịp liếc nhìn một cái.
Và đó là tất cả thời gian họ có.
Những viên đạn rầm rập như mưa rào lao tới. Tất cả đều kịp thời né tránh, rút lui. Trình Cảnh Mặc thậm chí còn cảm giác được viên đạn sượt qua vành tai mình.
Chỉ bằng cái liếc mắt chớp nhoáng đó, Trình Cảnh Mặc đã thấy rõ: Đại sảnh bên dưới đã chật cứng người! Hơn một trăm tên đang tụ tập, tất cả đều chĩa s.ú.n.g lên phía lầu trên.
Lại có thêm vài người lính của ta bị trúng đạn, phát ra tiếng kêu đau đớn. May mắn, tất cả đều đã mặc áo chống đạn và đội mũ giáp, chưa có ai bị nguy hiểm đến tính mạng.
Địch đông ta ít, rút lui là phương án tối ưu nhất lúc này.
Âu Văn nhanh chóng đưa ra quyết định: “Toàn bộ tổ viên Tổ 1, tập trung hỏa lực tiêu diệt dưới đại sảnh!”
Lúc này, theo chiến thuật, Tổ 1 chờ Tổ 2 phá cửa ngoài, thu hút một phần hỏa lực của địch, sau đó Tổ 1 mới từ trên đ.á.n.h xuống.