Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 606



Đến khi ăn xong, trời cũng đã tối mịt. Ông ta bảo sẽ đưa bà về, vì giờ này đi một mình không an toàn. Ôn Cầm ngượng ngùng từ chối, nói rằng bà có thể tự về được. Cứ giằng co một lúc, ông ta bỗng ôm bà vào lòng, ánh mắt dịu dàng: "Đêm nay ở lại đây đi, anh không nỡ để em về."

Cũng chính tại căn phòng nhỏ ấy, hai người đã chính thức bước qua ranh giới.

Ngày hôm sau, khi về nhà, Ôn Cầm đã nói dối rằng gần cuối năm, xưởng có đơn hàng mới nên cô phải làm ca đêm. Suốt mấy tháng sau đó, hai người thường xuyên ở bên nhau trong căn phòng ký túc xá của ông ta. Tình yêu thầm kín, lãng mạn như một giấc mộng.

Một ngày nọ, khi Ôn Cầm lén lút đến ký túc xá chờ ông ta, người mở cửa lại là một người phụ nữ xa lạ. Vừa thấy bà, người phụ nữ đó đã không nói không rằng giáng xuống hai cái tát thật mạnh. Mặt Ôn Cầm sưng lên, bà ngây người tại chỗ.

Đúng lúc đó, ông ta hối hả chạy về. Vẻ mặt ông ta đầy bối rối, chỉ lo lắng giải thích với người phụ nữ kia. Lúc này, Ôn Cầm mới biết, người phụ nữ kia là vợ của ông ta. Họ đã có với nhau một đứa nhỏ hai tuổi.

Khoảnh khắc đó, Ôn Cầm cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.

Trong tiềm thức, bà luôn cho rằng ông ta chưa từng kết hôn. Một nam nhân đã có gia đình, sao có thể đối xử với nữ nhân khác như vậy?

Lại ôn nhu.

Lại lưu luyến.

Sao có thể thốt ra những lời tình ý mật ngọt như thế?

Ôn Cầm hoảng loạn bỏ chạy, mấy ngày liền chìm trong mơ hồ, sống như một cái xác không hồn.

Ngày thứ ba, ông ta tìm được bà ở ngoài cổng nhà xưởng sau giờ tan ca.
Ông ta khóc, nói hôn nhân của ông ta là do cha mẹ ép buộc. Người vợ kia lớn hơn ông ta một tuổi, từ trước tới nay ông ta chưa từng động lòng. Ông ta xin được điều xuống địa phương này cũng là để trốn tránh cuộc hôn nhân gượng ép ấy.

Ông ta nói rằng, ông ta giấu chuyện đã kết hôn chỉ vì sợ mất bà, bởi ông ta yêu bà quá sâu nặng. Ông ta khẩn cầu bà cho ông ta thêm thời gian, ông ta sẽ ly hôn, rồi cưới bà làm vợ.

Trước mặt Ôn Cầm lúc này, nam nhân hẳn là nên như gió mát trăng thanh nay lại khóc lóc thảm thiết, khiến lòng bà mềm nhũn. Bà tự nói với mình: đúng rồi, ông ta nhất định là bị ép buộc; người vợ kia vừa không đẹp, lại hung dữ. Ông ta cũng là một người đáng thương.

Bà tin. Bà bằng lòng chờ ông ta.
Ông ta thề son sắt, nhất định sẽ ly hôn để cưới bà, bởi nữ nhân ông ta yêu chỉ có mình bà !

Ôn Cầm chờ đợi từng ngày. Một tháng trôi qua, bà không thể kìm nén, liền chạy đến trước ủy ban chính phủ tìm ông ta. Thế nhưng mấy ngày liền vẫn không thấy bóng dáng.

Bà lại tìm đến ký túc xá của ông ta. Nhưng khi đẩy cửa, trong phòng đã là người khác, dấu vết sự tồn tại của ông ta hoàn toàn biến mất.

Người mới chuyển vào ký túc xá thản nhiên nói cho bà biết: ông ta đã kết thúc thời gian hạ phái, trở về quê nhà rồi.

Bố vợ ông ta là quan lớn, sao có thể để con rể mãi bị điều về cái nơi xa xôi hẻo lánh này?

Ôn Cầm nghe vậy, lại cố tự an ủi: ông ta nhất định là trở về lo việc ly hôn, rồi sẽ quay lại cưới bà. Chỉ cần chờ thêm, nhất định sẽ đợi được ngày đó.

Bà nào ngờ, người chưa chờ được, lại chờ được tin tức bản thân mang thai.
Bà không có chút kinh nghiệm, đến khi nhận ra thì đã hơn năm tháng, bụng đã nhô lên rõ rệt.

Người trong nhà ép hỏi cha đứa bé là ai, Ôn Cầm chỉ im lặng, không chịu mở miệng. Bà vẫn đang chờ, chờ ông ta quay lại cưới bà. Dù cho… vạn nhất ông ta đổi ý, bà cũng không muốn hủy hoại ông ta.

Bởi vì bà quá yêu ông ta.

Bà luyến tiếc.

Nhưng tình yêu mù quáng ấy lại trở thành cái tội. Người trong nhà phẫn nộ, đuổi bà ra khỏi cửa. Nhà xưởng nơi bà làm việc cũng khai trừ bà.

Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Cầm hoàn toàn bị xô ngã ra khỏi thế giới cũ, chỉ còn lại nỗi tủi hờn và sinh mệnh nhỏ bé đang dần lớn lên trong bụng.

Ôn Cầm một mình đến sống ở một ngôi làng nhỏ gần đó.

Dân làng thấy bà không chồng mà chửa thì khinh miệt, xa lánh bà.

Mùa thu năm đó, Ôn Cầm hạ sinh một cô con gái. Bà vẫn luôn chờ ông ta, nhưng nhiều năm trôi qua, bà vẫn không gặp lại ông ta.

Sau này, bà mới dần hiểu ra, bà cả đời cũng không thể đợi được nữa.

Năm ấy, khi làm giấy khai sinh cho con, Ôn Cầm khai gian con mình sinh sớm ba tháng, để không ai nghi ngờ về cha đứa trẻ. Dù ông ta đã không trở về, nhưng tình yêu bà dành cho ông ta vẫn còn nguyên. Bà không muốn vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tương lai của ông ta.

Câu chuyện kể xong, cả hai im lặng thật lâu.

Qua góc nhìn của Ôn Thu Ninh, đây là một câu chuyện đau lòng về một người phụ nữ yêu lầm. Nhưng cũng rõ ràng, mẹ cô vẫn chưa từ bỏ.

Từ đầu đến cuối, Ôn Cầm không hé lộ một chữ về danh tính của người đàn ông đó. Bà vẫn luôn bảo vệ ông ta.

Có lẽ trong mắt Ôn Cầm, đó là một câu chuyện tình yêu đầy trắc trở, nơi bà đã gặp được tình yêu đích thực nhưng không thể đến được với nhau.

Ôn Thu Ninh đáp lại với giọng điệu lạnh lùng, gần như chẳng có chút cảm xúc nào: “Con biết rồi, về sau con sẽ không hỏi chuyện này nữa. Người đàn ông đó sẽ không bao giờ tìm mẹ, mẹ cứ coi như ông ta đã chết đi.”