Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 482



Vu Hướng Niệm bình thản nói: "Lâm Dã thiếu một sợi dây thần kinh, bệnh này vô phương."

Hai người kia âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mạnh Nhất Minh đồng ý với Vu Hướng Niệm, nhưng vẫn chưa yên tâm: "Thường ngày cô ấy không như vậy, hôm nay rất lạ."

Vu Hướng Niệm quả quyết: "Yên tâm đi, cô ấy khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Có lẽ dạo này học hành căng thẳng quá nên chỗ khác bị ảnh hưởng thôi."

Nghe Vu Hướng Niệm khẳng định, Mạnh Nhất Minh yên lòng hẳn: "Không sao thì tốt rồi. Hai người về nhà xem Lâm Dã thế nào, tôi về đây."

"Bác sĩ Mạnh, đã đến tận cửa rồi, vào nhà ăn bữa cơm đã." Trình Cảnh Mặc giữ lại.

Mạnh Nhất Minh xua tay: "Cơm thì không ăn đâu, hôm nào có dịp tôi sẽ đến thăm." Hắn thấy có lính canh gác ở cửa là biết đây không phải gia đình bình thường. Trước đây hắn chỉ nghĩ gia đình Lâm Dã hẳn là khá giả, không ngờ lại thuộc dạng gia đình như thế này.

Mạnh Nhất Minh đạp xe đi được vài mét, lại quay đầu nói: "Hai người nói Lâm Dã đi xe đạp chậm một chút!"

***

Lâm Dã đang ngồi trên ghế sofa trong nhà, mặt mày ủ rũ. Cô chờ ông Tống Hoài Khiêm về để kể cho mọi người nghe "căn bệnh" của mình. Lâm Vận Di thấy Lâm Dã có vẻ buồn bã, bà cứ nghĩ là vì Vu Hướng Dương, nên cũng không hỏi gì, chờ Vu Hướng Niệm về sẽ nhờ cô khuyên nhủ.

Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc vừa mở cửa, Tiểu Kiệt đã nhìn thấy anh. "Chú!" Cậu bé lập tức chạy đến trước mặt Trình Cảnh Mặc.

Trình Cảnh Mặc vui vẻ xoa đầu cậu: "Tiểu Kiệt lại lớn hơn rồi."

An An và Ca Cao cũng thấy Trình Cảnh Mặc, vui mừng muốn chạy tới nhưng lại không dám. Chúng chỉ đứng đó run rẩy, thi nhau gọi: "Bố bố, bố bố..."

Chúng đã một tuổi ba tháng, bắt đầu tập đi, nhưng lại khiến người lớn mệt lử. Trình Cảnh Mặc cười bước tới, gật đầu chào Lâm Vận Di, sau đó bế hai đứa nhỏ lên, hôn mỗi đứa một cái.

Lâm Vận Di nhìn ba bố con, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Cảnh Mặc, thi xong rồi sao?"

Trình Cảnh Mặc gật đầu: "Vâng, thi xong rồi. Tháng sau là có thể chuyển đến Bắc Kinh được rồi."

Lâm Vận Di nhận ra ý trong lời nói của anh, kích động đến mức không thốt nên lời: "Vậy là cả nhà chúng ta sắp đoàn tụ rồi!"

Vu Hướng Niệm không để ý đến họ, đến ngồi cạnh ghế sofa, nói với Lâm Dã đang ủ rũ: "Bác sĩ Mạnh đã đuổi đến tận cửa nhà rồi đấy! Nói xem, em nghĩ mình mắc bệnh gì?"

Lâm Dã nghĩ ngợi: "Bác sĩ Mạnh không nói, chỉ bảo bệnh của em không chữa được."

Vu Hướng Niệm: "Kể cho chị nghe, lúc đó em và bác sĩ Mạnh nói chuyện, trong đầu em nghĩ gì?"

Nghe xong những suy nghĩ "trái khoáy" của Lâm Dã, Vu Hướng Niệm chắp tay: "Chị chịu em luôn, em đúng là ... sáng tạo đến mức này thì chị cũng bái phục!"

"Sao em lại có những ý tưởng đi ngược lại với tư duy bình thường vậy hả?" Vu Hướng Niệm hỏi bằng giọng đầy hoang mang.

"Chẳng phải chị dâu bảo là không thể tin hoàn toàn những gì người khác nói, phải biết phân tích à?" Lâm Dã hỏi ngược lại.

Vu Hướng Niệm trợn tròn mắt, bất lực nói: "Lâm Dã đồng chí, chị bảo không thể tin hoàn toàn, chứ có bảo em không tin tất cả, hay hiểu ngược lại đâu?!"

Lâm Dã buồn bã: "Em cũng không biết làm sao để phân biệt được câu nào nên tin, câu nào không."

Vu Hướng Niệm buông xuôi: "Thôi được rồi, không cần phân biệt nữa, cứ tin hết đi. Dù sao anh ấy cũng sẽ không hại em."

"Vậy rốt cuộc em bị bệnh gì?" Lâm Dã hỏi.

"Bệnh ngốc!" Vu Hướng Niệm đáp. "Cần phải trải qua nhiều va vấp xã hội mới có thể chữa khỏi!"

Trình Cảnh Mặc về nhà, ba đứa trẻ đều vây quanh anh. Tống Hoài Khiêm vừa mừng vừa ghen tị. Thường ngày, Ca Cao lúc nào cũng quấn quýt bên ông, nhưng Trình Cảnh Mặc về, con bé liền "có mới nới cũ", không thèm ngó ngàng gì đến ông luôn.

Cô bảo mẫu thì lo lắng. Cậu Cảnh Mặc muốn chuyển đến Bắc Kinh? Vậy chẳng phải mình sẽ thất nghiệp sao?!

Ăn tối xong, Trình Cảnh Mặc và tiểu Kiệt đưa hai đứa nhỏ đi chơi.

Vu Hướng Niệm làm xong bài tập, tắm rửa xong, dựa vào giường đọc sách chờ Trình Cảnh Mặc. Trình Cảnh Mặc chuẩn bị cho hai con xong thì dỗ chúng ngủ. Khi dỗ con ngủ, hai đứa cứ bám lấy anh, đòi ngủ cùng. Trình Cảnh Mặc chiều con, đặt chúng nằm ở giữa giường lớn.

Vu Hướng Niệm nhíu mày: "Hay là ba bố con ra cái giường nhỏ kia chen chúc nhau ?"

Trình Cảnh Mặc nói: "Anh dỗ chúng ngủ nhanh thôi."

Không biết là vì hai đứa nhỏ quá phấn khích khi nhìn thấy Trình Cảnh Mặc, hay là chúng biết khi chúng ngủ rồi, anh sẽ bế chúng về giường nhỏ, mà gần mười một giờ rồi, chúng vẫn chưa chịu ngủ, cứ quấn lấy anh chơi.

Vu Hướng Niệm kéo chăn, quay lưng lại, đi ngủ trước.

Cô không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết mình tỉnh lại vì một bàn tay to đang đặt ở n.g.ự.c cô.

"Em muốn ngủ!" Cô nói bằng giọng không mấy vui vẻ.

Trình Cảnh Mặc cắn nhẹ vành tai cô: "Không phải em muốn anh an ủi trái tim cô đơn của em sao?"

Vu Hướng Niệm tỉnh ngủ hơn nửa: "Muộn rồi, mai đi."

"Chỉ có đêm nay thôi." Hơi thở Trình Cảnh Mặc có chút dồn dập: "Đêm mai anh phải đi tập hợp rồi, sáng mốt là về Nam Thành."

Vu Hướng Niệm: "..."

Giọng anh khàn đi, đầy khát khao: "Niệm Niệm..."

Khoảnh khắc cô xõa tóc, anh đã không thể kìm lòng, đã nghĩ đến làm này làm nọ.

Vu Hướng Niệm vòng tay ôm lấy anh: "Tra nam, vừa dỗ xong một người phụ nữ, lại đến dỗ một người khác!"

Trình Cảnh Mặc: "Đó là con gái!"

Ngoài cửa sổ, đêm lạnh như nước. Bên trong phòng, nồng nhiệt triền miên. Trình Cảnh Mặc nhìn người đang ngủ say trên giường, thỏa mãn nói: "Tra nữ."