"Hàn Hương quân, sao người có thể đối xử với con như vậy..."
Tích Hạc mặt đầy nước mắt, không thể tin nổi nói:
"Không có Bổ Thiên Thạch, con sẽ trở thành một phế vật! Ai sẽ còn tâm phục khẩu phục gọi con một tiếng Phù Sơn Thần Nữ nữa?"
Ta lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Hai vị sư tôn của ngươi cũng không bằng cái hư danh đó sao?"
Tích Hạc sững người.
Ánh mắt nàng ta lưu luyến giữa Thương Hà và Cơ Độ.
Một lúc lâu sau, đôi tay đang ôm Lưu Ly Trản từ từ buông lỏng.
Ta bước lên một bước.
Nàng ta đột nhiên ôm chặt lấy Lưu Ly Trản, vẻ mặt điên cuồng:
"Tại sao ngươi phải ép ta? Ta không muốn đưa Bổ Thiên Thạch cho ngươi! Ngươi đi hiến tế thêm một lần nữa mới là tốt nhất! Đều là ngươi ép ta, đều là ngươi ép ta!"
Ánh sáng bảy màu nơi lồng n.g.ự.c Tích Hạc bừng lên, nàng ta âm u nhìn ta:
"Tinh Chỉ! Ngươi rất muốn cái Lưu Ly Trản này đúng không? Được thôi, ta cho ngươi! Ngươi tự phế tu vi đi, nếu không, ta sẽ thúc giục Bổ Thiên Thạch, cùng Lưu Ly Trản đồng quy vu tận!"
"Ngươi dám!" Sắc mặt ta hơi biến đổi.
Chân vừa động, Thương Hà và Cơ Độ đã chắn trước người Tích Hạc.
"Các ngươi cũng muốn ta tự phế tu vi sao?" Ta đã không còn sinh ra được cảm xúc gì nữa.
Cơ Độ quỳ thẳng xuống trước mặt ta, không nói một lời.
Thương Hà ngập ngừng: "Sư tôn..."
"Được thôi." Ta cười lạnh một tiếng.
"Tinh Chỉ!"
Hàn Hương quân lướt đến trước người ta
"Hà tất phải như vậy?"
Ta siết chặt viên ngọc thạch trong tay.
Lúc Tích Hạc thúc giục Bổ Thiên Thạch, ta đã tháo nó xuống.
Ta chập hai ngón tay, ấn lên giữa trán.
Ánh mắt vui mừng của Tích Hạc bỗng ngưng đọng.
Ta thong thả bước lên, xuyên qua giữa Thương Hà và Cơ Độ.
Từ trong lòng Tích Hạc đang bất động, lấy ra Lưu Ly Trản.
Hồng liên hỏa yếu ớt chiếu rọi lên gương mặt ta.
Ta đưa tay vuốt qua ngọn lửa đang nhảy múa, hồng liên chi hỏa có thể đốt trời diệt đất, lại ngoan ngoãn như một con tiểu thú.
"Xích Qua."
Ta đưa Lưu Ly Trản lại gần trán, đem luồng thần hồn yếu ớt này đặt vào trong linh đài:
"Ngươi đợi ta một lát."
Ta trở lại vị trí cũ.
Buông lỏng viên ngọc thạch.
Tích Hạc theo ánh mắt của ta, nhìn vào lòng mình.
Lưu Ly Trản hoa mỹ vẫn còn đó, chỉ là đã mất đi cụm lửa kia.
Sắc mặt Tích Hạc từ từ trở nên trắng bệch:
"Ngươi... ngươi vậy mà lại nắm giữ được pháp tắc như vậy?"
"Điểm này thì ngươi đ.á.n.h giá ta cao quá rồi."
Ta tự nhiên đeo viên ngọc thạch trở lại tai:
"Chỉ là chủ nhân của Phạn Sanh Cảnh đã giao pháp tắc của nơi này cho ta mà thôi."
"Sư tổ, tha mạng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chân Tích Hạc mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Ta mỉm cười.
Vung ra một đạo pháp quyết, giam cầm Tích Hạc trong trận pháp.
Xoay người đi về phía Thương Hà và Cơ Độ:
"Thương Hà, năm đó ngươi là một con rối gỗ do một vị sư đệ của ta tạo ra. Cơ duyên xảo hợp, sinh ra linh trí. Sư đệ không muốn gánh vác phần nhân quả này, muốn đưa mọi thứ về đúng trật tự, là ta đã xin ngươi về."
"Ta dạy ngươi nói chuyện, tu hành, giúp ngươi thành thần."
"Bây giờ ngươi hội tụ vận khí trời đất vào một thân, nhưng tâm tính lại bất chính, không đáng làm thần."
"Hôm nay ta phế bỏ toàn thân tu vi của ngươi, tình thầy trò từ đây chấm dứt, từ nay ngươi thành tiên nhập ma, đều không liên quan đến Phù Sơn Nữ quân ta."
Khi ta nói đến "phế bỏ tu vi", Thương Hà không có phản ứng gì nhiều.
Nhưng khi nghe thấy "tình thầy trò từ đây chấm dứt", hắn lại đột ngột ngẩng đầu lên.
Gương mặt từ từ trắng bệch, hắn chậm rãi quỳ xuống níu lấy váy ta:
"Con... không muốn! Sư tôn, cầu xin người, đừng bỏ con."
"Sư tôn, người cứ phế tu vi của con đi, con có thể không làm Chiến Thần này nữa, nhưng con không thể không làm đệ tử của người."
"Sư tôn..."
Hắn đau khổ nói: "Đừng bỏ con."
Ta nhẹ nhàng phất tay.
Toàn thân tu vi của Thương Hà hóa thành ánh sáng vàng kim, tan biến giữa đất trời.
Ta từ trong tay hắn, kéo tà váy ra:
"Cơ Độ. Năm đó ngươi bị bỏ rơi dưới chân núi Phù Sơn, cũng là ta mang ngươi về Phù Sơn, thu làm đệ tử."
"Ta không kiên nhẫn chăm sóc trẻ nhỏ, ngươi đa phần là do Thương Hà và tinh quái trong núi chăm sóc. Nhưng việc dạy dỗ, ta chưa từng giao cho người khác."
"Ngày đó ta đâu có dạy ngươi vì tư lợi của bản thân mà không màng đến chúng sinh thiên hạ."
"Thiên hạ rộng lớn, cũng không có thần minh nào như vậy. Hôm nay ta cũng sẽ tán đi toàn thân tu vi của ngươi, từ nay tình thầy trò giữa ta và ngươi đoạn tuyệt, không còn liên quan."
"Đa tạ, sư tôn."
Cơ Độ cúi đầu sát đất, giọng nói run rẩy.
Thần minh tai mắt cực thính, ta nghe thấy tiếng lệ châu rơi xuống đất.
Nhưng ta không quay đầu lại, quạt xếp vung lên.
Trong màn tu vi ngập trời đang trả lại cho đất mẫu, ta bước về phía Tích Hạc.
"Ngươi đừng qua đây, ngươi đừng qua đây!"
Búi tóc nàng ta tán loạn, mặt đầy nước mắt, đâu còn vẻ xinh đẹp như hoa đào hoa mận lúc mới gặp:
"Đừng! Đừng mà! Sư tổ, con sai rồi, đừng mà!"
"Tích Hạc. Ngươi bẩm sinh có khiếm khuyết, vốn không có cơ hội hóa hình. Là lúc ta vẫn lạc, lòng sinh thương hại, cho ngươi một tia linh lực, ngươi mới có thể hóa hình."
"Ngươi ích kỷ tư lợi, muốn chiếm Bổ Thiên Thạch làm của riêng."
"Hôm nay ta lấy ra Bổ Thiên Thạch, sau này ra sao, thì xem tạo hóa của chính ngươi vậy."
Ta đưa tay, từ trong lồng n.g.ự.c Tích Hạc, lấy ra viên đá ngũ sắc lộng lẫy kia.
Tu vi nàng ta thấp kém, một thân pháp lực, phần lớn đều đến từ Bổ Thiên Thạch.
Mất đi nó, Tích Hạc như một đóa hoa khô héo, nhanh chóng mất đi linh khí.
Dung mạo vốn có bảy phần tương tự ta, cũng chỉ còn lại ba phần.
Làm xong tất cả những điều này, ta mang theo Ban Ban, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời khỏi nơi đây.