"Lão hồ ly nói bọn họ đều là tự mình tu luyện, còn con lại được người đích thân dạy dỗ! Nữ quân, con có thể gọi người là sư tôn không?"
"Ta" suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
"Được thôi, nhưng con phải tu luyện cho tốt, không được làm mất uy danh Phù Sơn Nữ quân của ta."
"Sư tôn!" Thương Hà vui mừng đặt đầu dưới lòng bàn tay ta.
"Ta" xoa đầu hắn.
Chuyện gì có một ắt có hai.
Cho nên khi nhặt được một đứa bé sơ sinh đang hấp hối dưới chân núi, "ta" không do dự nhiều, quyết định ôm nó về núi.
Tên của vị đệ tử thứ hai được viết ngay trong tã lót.
"Cơ Độ".
"Ta" tuy bằng lòng dạy dỗ đệ tử, nhưng lại không có kiên nhẫn nuôi nấng một đứa trẻ sơ sinh.
Đang lúc sầu não, Thương Hà tự mình xung phong:
"Sư tôn, cứ để con chăm sóc sư đệ!"
Mắt "ta" sáng lên:
"Như vậy rất tốt! Trong Phù Sơn này cũng không ai dám làm hại đệ tử của ta. Con chăm sóc Cơ Độ, ta sẽ bảo Bạch Ly và mấy người kia trông chừng giúp..."
"Hàn Hương quân! Bỏ rượu của ta xuống!"
Xích Qua ở trong bóng tối, toàn thân đầy thương tích.
Lại cười tủm tỉm nhìn "ta" đuổi g.i.ế.c Hàn Hương quân khắp núi non.
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Xích Qua, tại sao ngươi không hiện thân?"
Ta mở miệng hỏi.
Tiếc là, người trong mộng sẽ không cho ta câu trả lời.
Nhân tộc tuổi thọ ngắn ngủi, nhưng lại thông tuệ phi thường.
Cơ Độ hai mươi tuổi, tu vi đã sắp đuổi kịp Thương Hà.
Hai người này khá có phong thái của ta và Xích Qua.
Trước mặt "ta" thì huynh đệ hòa thuận, nhưng sau lưng lại tranh đấu kịch liệt.
Hôm nay "ta" dạy Thương Hà tâm pháp.
Ngày mai liền bị Cơ Độ làm phiền chỉ dạy kiếm thuật.
Lại thêm con tiểu hồ ly Bạch Ly kia thỉnh thoảng gây chuyện.
Hàn Hương quân chỉ cần lơ đãng một chút là lại trộm mất mỹ tửu "ta" cất riêng.
Cuộc sống ở Phù Sơn, trở nên vô cùng ồn ào.
Cũng vô cùng tự tại.
Mãi cho đến một buổi tỷ võ luận đạo khác, Xích Qua không hề xuất hiện.
Trong mộng cảnh, "ta" dùng các vì sao làm bàn cờ để suy diễn tung tích của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài mộng cảnh, ta phiêu lãng ở bên ngoài, nhìn Xích Qua và vực ngoại thiên ma c.h.é.m g.i.ế.c.
Hắn toàn thân tắm máu, một thân áo đỏ tươi đến bỏng mắt.
Kiếm chiêu quyết liệt, nhưng không ngăn được lũ thiên ma vô cùng vô tận.
Xích Qua dùng kiếm chống đất, không biết đã bao nhiêu lần, đứng thẳng người dậy.
"Ngươi có phải là quá kiêu ngạo rồi không?"
Hắn thở dốc, lại tung ra một kiếm, thiên ma dưới ánh kiếm lạnh lẽo tan biến, gào thét, rồi lại ngưng tụ thành hình.
"Lỡ mất buổi diễn võ, lần sau gặp lại, ta thật sự phải gọi đại——"
"Xích Qua!"
Thiếu niên ngơ ngác ngẩng đầu.
Trong đôi mắt hạnh đào phản chiếu hình ảnh "ta" áo trắng tóc đen, một kiếm phá tan thiên mạc, khí thế như cầu vồng:
"Có trận đánh, sao không gọi ta?"
Hắn hoàn hồn, cười một tiếng, ánh kiếm như lụa cũng không che được sự rung động nơi đáy mắt:
"Đến đây, để cho lũ ngu xuẩn này, kiến thức sự lợi hại của Phù Sơn Nữ quân chúng ta!"
Ngày đó, "ta" và Xích Qua ác chiến với ba ngàn thiên ma.
Cũng là ngày đó, "ta" cuối cùng cũng biết, những vết thương thỉnh thoảng xuất hiện trên người Xích Qua từ đâu mà có.
Thiên Chiếu, vậy mà đã chọn hắn làm vị thần chống lại thiên ma.
"Xích Qua," luồng thiên ma cuối cùng tan biến dưới lưỡi kiếm, "ta" ngượng ngùng mở lời
"sao không nói với ta?"
Hắn lau vết m.á.u trên mặt: "Đây chẳng phải là sợ ngươi lo lắng sao."
"Ta" mấp máy môi, nhưng không nói ra lời phản bác.
Ngược lại, hắn cười hì hì:
"Dù sao Phù Sơn Nữ quân lòng dạ từ bi, cho dù là kẻ thù không đội trời chung như ta có ngã xuống, cũng không tránh khỏi buồn bã mấy ngày, đúng không?"
"Họa hại sống ngàn năm, ta thấy ngươi còn sống lâu hơn cả ta."
Lúc đó ta tức giận đáp lại.
Lại không ngờ, một lời thành sấm.
Tinh hà sắp nhấn chìm vạn vật.
Bổ Thiên Thạch vẫn còn thiếu một chút nữa.
Ta thân là nữ thần sinh ra từ tinh hà, chỉ có thể lấy thân hiến tế.
Thương Hà và Cơ Độ gần như sụp đổ.
Bạch Ly tìm khắp tam giới cũng không tìm được cách giải quyết.
Hàn Hương quân đem tất cả mỹ tửu cất riêng ra bày đầy thần cung.
Ban Ban thì hóa thành nguyên hình, ngày ngày quấn quýt bên người ta.
Những chuyện này ta đã trải qua một lần.
Nhưng đây là mộng cảnh của Xích Qua.
Ta đã nhìn thấy một Xích Qua mà ta chưa từng thấy.
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, ánh sáng nơi đầu ngón tay lúc tỏ lúc mờ.
Ta nhận ra, đó là pháp quyết giam cầm.
"Tiểu Tinh Tử, ta sẽ bắt cóc ngươi.
"Là ta đã trói buộc ngươi, mới khiến ngươi không thể hiến tế, đây không phải lỗi của ngươi.
"Ngươi vẫn là nữ thần của ánh sáng, còn ta, nguyện gánh chịu hậu quả."
Hắn lẩm bẩm.
Nhưng ta biết, Xích Qua sẽ không làm vậy.
Hắn và ta cùng chịu sự dạy dỗ của Phụ Thần.
Phụ Thần ngã xuống , vạn vật sinh sôi.
Những vị thần được trời đất sinh ra như chúng ta, sao có thể vì tư lợi của bản thân mà đẩy vạn vật vào cảnh không thể cứu vãn chứ.
"Tiểu Tinh Tử..."
Hai mắt Xích Qua đỏ ngầu, nhưng pháp quyết nơi đầu ngón tay lại tan biến.
Cuối cùng, những luồng linh lực tuôn ra đó, hóa thành cơn gió giữa núi non.