Xem ra bây giờ, Thương Hà cũng không phụ sự ủy thác của ta.
Bổ Thiên Thạch đã luyện thành.
Nhưng nó... lại được dùng để lấp đầy khiếm khuyết bẩm sinh của một hoa yêu.
Ta nhắm mắt lại.
Gió ngừng thổi.
Thần minh nổi giận, sơn hà biến sắc.
Uy áp quen thuộc bao trùm khắp đất trời, Hàn Hương quân lẩm bẩm:
"Tinh Chỉ..."
Ta không còn che giấu dung mạo của mình nữa, một luồng bạch quang lóe lên, ta và Ban Ban đã hiện ra chân thân.
Thần tiên yêu ma xung quanh đa số không nhận ra ta, nhưng cũng không cản được việc họ bị uy áp của ta làm cho sắc mặt đột biến, chạy tán loạn như chim vỡ tổ.
"Sư tôn..."
"Sư tôn!"
Cơ Độ đột ngột buông tay Tích Hạc, Thương Hà cũng giằng tay áo mình ra.
Hai vị thần quân có tướng mạo trang nghiêm, lại như những đứa trẻ loạng choạng chạy về phía ta.
Ta phất tay áo, không chút lưu tình đ.á.n.h bật họ ra.
Cả hai cùng lúc thổ huyết, nhưng dường như không hề hay biết, ngây ngốc nhìn ta.
"Đại sư tôn! Tiểu sư tôn!"
Ta mặc kệ cây thược d.ư.ợ.c nhỏ chạy đến chỗ họ, quay đầu nhìn về phía người bạn cũ đang bất động ngắm nhìn ta.
"Hàn Hương quân."
Giọng ta lạnh lẽo, không còn vẻ hòa nhã khi nãy nữa:
"Trên người cây thược d.ư.ợ.c nhỏ kia có Bổ Thiên Thạch, chuyện này ngươi có biết không?"
"Tinh Chỉ..."
Giọng hắn khẽ run.
"Ngươi có biết không?"
Ta gặng hỏi.
Hắn nhắm mắt lại: "Ta biết."
Ta không hề thiên vị, lật tay tung một chưởng, Hàn Hương quân cũng lùi lại mấy bước, khóe miệng rỉ ra một vệt máu.
"Hàn Hương quân!"
Cây thược d.ư.ợ.c nhỏ đỡ Thương Hà dậy, rồi lại định đỡ Cơ Độ, phân thân không kịp, nhìn ta mà rơi lệ:
"Người, người có phải là Tinh Chỉ sư tổ không? Sư tổ, tại sao người lại đối xử với hai vị sư tôn và Hàn Hương—— ực a!"
Chiếc quạt xếp trong tay ta đã dí vào Bổ Thiên Thạch nơi lồng n.g.ự.c nàng ta, giọt nước mắt kia vừa hay rơi xuống tay ta.
"Tích Hạc."
Ta gọi tên nàng ta:
"Ngươi nói, ngươi từng ở trong hỗn độn, nhìn thấy tinh hà?"
Nàng ta run lẩy bẩy: "Không dám lừa gạt sư tổ! Đệ tử quả thực đã nhìn thấy tinh hà..."
"Ta vốn tưởng, đây chỉ là thủ đoạn để ngươi lấy lòng tin của bọn họ, xem ra bây giờ lại là thật."
Sắc mặt ta bình thản: "Chỉ có điều tinh hà này, không phải ngươi nhìn thấy trước khi hóa hình, mà là sau khi được lấp Bổ Thiên Thạch vào lồng ngực, đúng không?"
"Sư, sư tổ... con, con không biết..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta run càng dữ dội hơn.
"Không biết cái gì? Không biết đây là Bổ Thiên Thạch, hay là, không biết rốt cuộc là lúc nào đã nhìn thấy tinh hà?"
Ta không hề tức giận, thậm chí còn có vài phần hòa nhã:
"Không sao cả. Nếu như ngươi không biết đây là Bổ Thiên Thạch, người không biết không có tội, ta sẽ không trách ngươi. Còn về việc nhìn thấy tinh hà lúc nào, càng không quan trọng."
"Sư tổ, đệ tử quả thực không biết đây là Bổ Thiên Thạch, cầu xin sư tổ tha mạng!"
Mắt Tích Hạc sáng lên, vội vàng nói.
Ta nhìn thấy những đáp án khác nhau trên gương mặt của Cơ Độ và Thương Hà.
Nhưng mà, điều đó không quan trọng.
"Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm hại đến tính mạng của ngươi."
Linh lực lưu chuyển, chiếc quạt xếp trong tay ta dấy lên ánh sao:
"Bây giờ ta sẽ lấy Bổ Thiên Thạch ra, sẽ không đau đâu, đừng sợ."
Tích Hạc lại run rẩy: "Đừng, đừng mà, sư tổ, cầu xin người tha cho con!"
"Sau khi lấy ra, ngươi cũng sẽ không tan biến. Chẳng qua khiếm khuyết bẩm sinh sẽ xuất hiện trở lại, linh điền bế tắc, không thể tu luyện, từ nay ngươi sẽ không khác gì người phàm."
Ta khẽ dừng động tác, hứa hẹn:
"Ta sẽ kéo dài tuổi thọ cho ngươi."
"Chỉ cần ta không ngã xuống, ngươi có thể sống ngàn vạn năm."
"Đừng mà!"
Tích Hạc giãy giụa càng dữ dội hơn:
"Không thể tu luyện, vậy thì ai còn tôn ta làm Thần Nữ nữa? Ngươi chính là ghen tị với ta! Ngươi ghen tị ta đã cướp đi mọi thứ của ngươi! Đại sư tôn, tiểu sư tôn, Hàn Hương quân, cứu con!"
"Tinh——"
Trước khi ba người họ kịp lên tiếng, ta đã đưa tay chỉ một cái.
Càn Khôn trâm từ trong búi tóc của Tích Hạc bay ra, vạch nên một không gian, ngăn cách tất cả những người khác ra ngoài, chỉ còn lại ta, Ban Ban và Tích Hạc.
Trên má Tích Hạc còn vương nước mắt, ngây ngốc nhìn Càn Khôn trâm lơ lửng giữa không trung.
Linh khí trên người nàng ta cuộn trào, hẳn là đang cố gắng khống chế Càn Khôn trâm, nhưng lại không nhận được hồi đáp.
"Ta ghen tị với ngươi cái gì?"
Ta nhìn nàng ta, trong lòng không một gợn sóng:
"Thanh Loan xa, Càn Khôn trâm, những bảo vật đó của ta, sau này đều có thể cho ngươi. Hai vị sư tôn của ngươi, Hàn Hương quân, họ cũng sẽ tiếp tục bảo vệ ngươi. Ngươi tuy không thể tu luyện, nhưng có pháp bảo bảo vệ, ta cũng sẽ kéo dài tuổi thọ cho ngươi. Hà tất phải phản kháng như vậy?"
"Có bảo vật mà không có linh lực, thì có ích gì?"
Nàng ta vừa khóc vừa cười:
"Tại sao ngươi phải sống lại? Ngươi đã ngã xuống rồi, tại sao còn phải xuất hiện? Những thứ này đều đã là của ta rồi! Ta mới là Phù Sơn Thần Nữ!"
"Tích Hạc, từ nay về sau, ngươi vẫn có thể là Phù Sơn Thần Nữ. Nhưng Bổ Thiên Thạch là bảo vật do Nữ Oa Đại Thần để lại, không thể dùng cho một mình ngươi được."
Ta nhẹ nhàng giảng giải đạo lý với nàng ta:
"Ngươi xem, nó đã tối đi không ít rồi, cho dù lấy ra, ta cũng phải mất thêm một thời gian để luyện hóa, để đối phó với trận đại kiếp nạn tiếp theo không biết khi nào sẽ xuất hiện."
"Đại kiếp nạn? Ngươi hiến tế không phải là được rồi sao? Tại sao nhất định phải cần Bổ Thiên Thạch của ta?"
"...Ngươi như vậy là có hơi ích kỷ rồi đó."
Ta thở dài, từ bỏ việc khuyên nhủ, trực tiếp ra tay lấy đá.