Xa Cơ Lỡ Vận

Chương 5



Ông lão nhỏ bé tú tài: "Vậy thay người có tiền giặt quần áo?"

 

Dư Cửu Thập nhéo lấy một ngón tay của tôi nhấc lên: "Cô xem cái tay nhỏ nhắn này, giống sẽ giặt quần áo sao? Lần trước còn đem quần áo của mình giặt rách một cái lỗ lớn."

 

Trước đó áo trong tôi không dám để Dư Cửu Thập giặt, ai biết tự mình giặt liền rách một cái lỗ lớn chứ.

 

Sau đó tôi lại không tự mình giặt nữa, vẫn là Dư Cửu Thập đi.

 

Tôi giặt thật sự là có chút tốn quần áo.

 

Ông lão nhỏ bé tú tài suy tư nửa ngày, đột nhiên một hô: "Tiểu sinh biết rồi! Cháu dâu nhận chữ cũng sẽ viết chữ đi, hay là cô đi thư cục chép sách đi!"

 

26

Ông lão nhỏ bé tú tài dẫn chúng tôi đến thư cục.

 

Tôi viết một tay chữ chân phương kiểu hoa cài, cũng rất được chưởng quỹ thư cục thích.

 

Hắn cho tôi mấy quyển trang giấy trắng, để tôi về nhà chép.

 

Tôi nhìn thấy bên cạnh có giấy nháp không dùng đến, lấy một ít đi.

 

Mười mấy văn cuối cùng của Dư Cửu Thập cũng coi như là dùng.

 

Bị tôi dùng để mua bút mực giấy nghiên rồi.

 

Tôi vỗ vỗ n.g.ự.c nói với hắn: "Cửu Thập, về sau bản tiểu thư che chở anh! Đợi ta chép sách cho anh mua bánh hạt dẻ ăn!"

 

Hắn cõng tôi trên đường về nhà đi đường còn có sức hơn bình thường.

 

27

 

Có việc chép sách này, ngày tháng của tôi sung sướng hơn nhiều.

 

Dư Cửu Thập trồng ruộng, tôi chép sách.

 

Dư Cửu Thập nấu cơm, tôi chép sách.

 

Dư Cửu Thập giặt quần áo, tôi chép sách.

 

Dư Cửu Thập đốt nước nóng cho tôi, tôi đang——

 

Ờ, tôi đang dùng những tờ giấy nháp kia viết thư cho phụ mẫu ca ca.

 

Nói là thư, kỳ thật bất quá chỉ là vài chuyện thường ngày, đặc biệt chú trọng viết tôi đã ăn cái gì.

 

Tôi đem những tờ giấy nháp dùng chỉ may lại, còn ở chỗ bìa lấy một cái tên: 《Hương Dã Bảo Giám》.

 

Đợi biết tin tức của bọn họ rồi, tôi liền đem quyển này đều gửi cho bọn họ đi.

 

Cha tôi đã nói, cho dù gặp chuyện gì, đều phải ăn cơm ngon ngủ ngon.

 

Thấy cái này, bọn họ liền biết tôi sống không tồi.

 

28

 

Lại qua mấy ngày, ông lão nhỏ bé tú tài lại muốn đến thư cục trấn trên.

 

Tôi đem sách đã chép xong cho hắn, để hắn mang đi.

 

Ai ngờ buổi tối đến, tôi phát hiện 《Hương Dã Bảo Giám》 của tôi làm sao cũng tìm không thấy.

 

Sốt ruột tôi một đêm đem nhà đã không dư dả của Dư Cửu Thập lật tung cả lên.

 

Dư Cửu Thập có chút bất đắc dĩ: "Tổ tông, cô nửa đêm phát điên vạch trần điểm yếu của tôi đấy? Cô có cái gì mà có thể chạy đến đáy rương của tôi chứ?"

 

Dưới đáy rương của hắn nằm một thanh đại đao.

 

Quá chói mắt.

 

Sợ đến mức bản tiểu thư lui lại mấy bước.

 

Tôi oa một tiếng khóc ra: "Thư nhà của tôi không thấy rồi!"

 

Đang lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa, là giọng nói kích động dị thường của ông lão nhỏ bé tú tài.

 

"Cửu Thập, cháu dâu! 《Hương Dã Bảo Giám》 này là của các anh sao? Vì sao một quyển thực đơn lại lấy một cái tên diễm tình như vậy!

 

"Quyển sách này hiện tại ở thư cục hỏa rồi!

 

"Sau này cô chép quyển này cho lão bản thư cục là được! Chưởng quỹ nói thêm tiền!"

 

29

 

Tên này chỗ nào diễm tình?

 

Tôi không phục, hỏi ra.

 

Ông lão nhỏ bé tú tài ha ha cười một tiếng, nói: "Trong thư cục trừ những sách khoa cử, chính là tiểu thuyết diễm tình bán chạy nhất, tên của cô quả thật đặt rất giống với những tiểu thuyết diễm tình đó. Mặt khác chính là..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mặt khác như thế nào?

 

Hắn lật ra trang sách, tìm được một đoạn liền đọc: "Cha mẹ ca ca, tôi hôm nay đã ăn đậu hủ trộn hành. Đậu hủ là do quả phụ đầu thôn làm, bọn họ đều nói đậu hủ non mềm kia giống mặt của quả phụ. Nhưng tôi lại không cho là vậy, đậu hủ rõ ràng càng giống cái m.ô.n.g trắng bóc tôi thấy ở dưới bờ ruộng vào lúc nửa đêm."

 

Tôi gãi gãi đầu, trái phải nhìn quanh không nói chuyện.

 

Dư Cửu Thập liếc tôi một cái: "Cô gọi cái này là thư nhà?"

 

Tôi nhỏ giọng phản bác: "Để tôi để lại một chút niệm tưởng mà, cũng không nhất định phải cho bọn họ xem."

 

Ông lão nhỏ bé tú tài: "Cũng chỉ là đậu hủ khoa trương một chút, những cái khác đều là viết một số cách làm mỹ thực lại xen lẫn một số câu chuyện. Ngay cả bánh hạt dẻ cô viết, người trong thư cục lúc ấy xem đều chảy nước miếng, một số nhà có dư của các thư sinh lập tức liền đi đến cửa hàng kia mua không ít."

 

Ông lão nhỏ bé tú tài nói, thư cục bán chạy nhất chính là sách thi công danh và một số tiểu thuyết diễm tình, lại chính là kỳ đàm cố sự.

 

Quyển 《Hương Dã Bảo Giám》 này của tôi lại ngoài ý muốn phù hợp với một số người đọc sách yêu thích.

 

30

 

Tôi không còn chép những quyển sách dùng để thi công danh nữa.

 

Ông chủ thư cục đưa cho tôi một khoản tiền đặt cọc, để tôi sửa sang lại những câu chuyện trong 《Hương Dã Bảo Giám》, rồi chép thêm mấy bản nữa.

 

Tú tài rảnh rỗi cũng đến giúp đỡ.

 

Bắt đầu chỉ để mười quyển, nhưng không quá một ngày đã bán hết sạch.

 

Một truyền mười, mười truyền trăm, ngay cả những vị hương thân lão gia ở địa phương cũng ngồi kiệu đến mua sách.

 

Chưởng quỹ bán bánh hạt dẻ thậm chí còn tìm đến tôi, tặng không ít bánh ngọt: "Đa tạ cô nương, mấy nét bút của cô, công việc buôn bán của chúng ta trong tiệm tốt lên rất nhiều, ngay cả người ở huyện bên cạnh cũng chạy đến tìm tôi mua bánh ngọt a!"

 

Tôi không chút khách khí thu lấy, cũng nói với hắn: "Anh cũng không cần khiêm tốn, nếu ta nói bánh ngọt của anh quả thực không kém gì nhà ở kinh thành, đây là điều anh nên có."

 

Chưởng quỹ vừa lau nước mắt vừa đáp lại tôi: "Ai, thực không dám giấu, ta vốn là từ Lan Hương Phô ra. Chỉ là chịu sự chèn ép của những sư huynh đệ của tôi, sau này sư phụ đi, sư huynh cưới con gái sư phụ làm chủ, ta cũng bị đuổi ra. Trong kinh thành không có chỗ đứng của ta, ta chỉ có thể ở trong tiểu trấn hẻo lánh này mở một tiệm bánh ngọt của riêng mình."

 

Chỉ là trong tiểu trấn mọi người có tiền nhàn rỗi không nhiều, bánh ngọt này vẫn là quá đắt.

 

Nhưng mà như bánh hạt dẻ loại này, không bán giá đó căn bản không kiếm được tiền.

 

Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Anh không bằng lại làm thêm một số bánh ngọt rẻ hơn?"

 

Bánh ngọt bây giờ, tôi cũng ăn không nổi a!

 

Hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói: "Cũng có một loại bánh ngọt thích hợp."

 

31

 

Bánh ngọt mới của chưởng quỹ làm gọi là đào tô.

 

Là hương vị mà tôi chưa từng ăn qua.

 

Tuy rằng tôi không biết làm, nhưng mà khẩu vị của tôi tương đối kén.

 

Không ngon thì không đụng vào, ngon thì cũng chỉ ăn vài miếng.

 

Tôi cẩn thận nếm thử một phen, sau đó nói với chưởng quỹ: "Bánh ngọt thật mới lạ, giòn tan thơm ngọt. Chỉ là cuối cùng ẩn ẩn mang theo một tia vị đắng, tựa hồ có chút lửa cao, cháy rồi."

 

Chưởng quỹ kinh ngạc, tự mình lại nếm mấy miếng: "Khứu giác của cô nương rất linh, quả thật là có một tia vị đắng, xem ra công thức của ta còn cần cải tiến cải tiến."

 

Hắn nói hắn vào những năm đầu có ăn qua.

 

Nhưng mà công thức nấu ăn chính hiệu kia đã thất truyền rồi.

 

Hắn chỉ có thể dựa vào ký ức để từng chút một hoàn nguyên.

 

Hắn nói: "Ta lại cải tiến một chút, cô lần sau lại đến nếm thử."

 

Tôi gật đầu, hỏi hắn: "Những bánh ngọt còn lại này anh cần nữa không?"

 

Chưởng quỹ lắc đầu.

 

Thế là tôi toàn bộ dùng giấy dầu gói đi, mang về cho Dư Cửu Thập ăn.

 

Dù sao hắn ăn thô.

 

Một chút vị đắng, hắn ăn không ra đâu.

 

32

 

Chưởng quỹ thư cục đem số tiền còn lại cũng thanh toán cho tôi.

 

Tôi vẻ mặt kiêu ngạo kéo Dư Cửu Thập đi dạo chợ.

 

"Cửu Thập, muốn ăn cái gì tùy tiện chọn, hôm nay bản tiểu thư mời khách!"

 

Dư Cửu Thập cười khổ, quen đường quen lối chọn mấy nhà tôi thường ăn.

 

Bất quá chợ ngày nay lại có chút không giống.

 

Mọi người đều là như vậy rao hàng——

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com