Xa Cơ Lỡ Vận

Chương 3



Tiếng ngáy khẽ khàng ngày hôm qua không nghe thấy nữa, hô hấp của hắn rất khẽ, dường như cũng không ngủ.

 

Tôi lại nghĩ đến thân thể nóng rực của hắn, mùi hương xà phòng thơm tho trên chăn bao lấy tôi, có chút giống với mùi trên người hắn.

 

Tôi trong nháy mắt đỏ mặt, nửa đêm vén chăn ngồi dậy giận mắng: "Tên nhà quê!"

 

Dư Cửu Thập nửa buổi công phu mới nói: "Tiểu tổ tông, nửa đêm ngủ dậy cũng phải mắng ta một câu sao?"

 

Ngồi dậy có chút lạnh, tôi quấn lại chăn lại nằm xuống: "Hừ."

 

Dư Cửu Thập thấy tôi không ngủ, đành tiếp tục cùng tôi trò chuyện: "Bánh hạt dẻ cô ăn chậm một chút, đó là tiền ta tích góp nhiều năm để cưới vợ. Mấy ngày nữa ta đi săn bán vài món đồ hoang dã, tích góp tiền rồi lại dẫn cô đến trấn trên."

 

"Hừ hừ."

 

Tích góp lâu như vậy mới tích góp được hơn hai trăm văn, trách nào hắn không cưới được vợ.

 

13

 

Ngày hôm sau vừa sáng sớm, hắn đã vác cuốc đi ra ruộng.

 

Tuy chưa đến lúc bận rộn của nhà nông, nhưng hắn vẫn phải thường xuyên đi xem.

 

Vừa thức dậy tôi đã phải phiền não. Đêm qua trời tối không chú ý, hôm nay trời sáng mới phát hiện trên đôi giày của tôi dính đầy bùn.

 

Bẩn thỉu.

 

Tôi trong phòng tìm một miếng vải rách, mặc đôi giày kia liền đi đến bên dòng suối.

 

Các mợ trong thôn đều ở đây giặt quần áo.

 

Đến đây lau rửa một chút giày của tôi chắc là không sai.

 

14

 

Các mợ nhiệt tình.

 

Tôi vừa ngồi xuống, dùng miếng vải rách trên tay nhúng ướt nước, các mợ liền bắt đầu trò chuyện.

 

Từ Trương quả phụ đầu thôn đến Vương Ma Tử cuối thôn, giày của tôi lau được một chút, câu chuyện thì lại nghe được một sọt.

 

Nói đến sau này không biết như thế nào lại nói đến trên đầu tôi.

 

Mợ Giáp một phen liền véo vào eo tôi, sau đó kinh hãi kêu: "Ô hô, eo nhỏ thật!"

 

Tôi sợ đến nhảy dựng lên, vội vàng trốn xa một chút.

 

Mợ Ất vừa giặt quần áo vừa cười: "Cô xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy, mười dặm tám thôn cũng chưa từng thấy người nào non mịn như vậy, Dư Cửu Thập cũng không biết từ chỗ nào tìm được một người vợ xinh đẹp, non mịn như tiểu thư khuê các nhà giàu có vậy!"

 

Tôi nắm chặt miếng vải bẩn, không biết nên tiếp lời như thế nào.

 

Tôi, tôi cũng không phải là vợ của Dư Cửu Thập... a.

 

Mợ Bính nháy mắt đưa tình, đối với tôi ý vị thâm trường cười: "Em gái, đàn ông của em tráng kiện như vậy, buổi tối có phải là rất khổ sở không?"

 

Mặt của tôi ửng đỏ lên.

 

Các mợ này nói chuyện sao lại thẳng thắn như vậy!

 

Giày của tôi còn chưa chải xong, cầm miếng vải rách liền chạy.

 

Phong tục dân gian của cái chốn thôn quê này thật là quá mức hung hãn!

 

Phía sau là tiếng cười rộ của các mợ.

 

"Sao còn thẹn thùng nữa!"

 

15

 

Tối đến Dư Cửu Thập vác một con sơn dương về.

 

Tôi thấy hắn liền mắng: "Tên nhà quê!"

 

Dư Cửu Thập sững sờ, hỏi: "Tiểu tổ tông, ta lại đắc tội với cô chỗ nào rồi?"

 

Tôi lại nghĩ đến lời lẽ của những mợ ở bên dòng suối kia, mặt lại đỏ bừng. Nhưng tôi nói không ra miệng.

 

Chỉ có thể vẻ mặt cứng rắn đáp lại hắn: "Bản tiểu thư muốn mắng anh thì liền mắng anh, còn xem giờ giấc gì?"

 

Dư Cửu Thập cười khổ.

 

Hắn đem thịt sơn dương đặt ở trong sân, lại từ trong n.g.ự.c lấy ra một gói nhỏ gom lại nấm hương dại.

 

Dư Cửu Thập nói: "Tiểu tổ tông đừng giận, buổi tối cho cô nướng thịt sơn dương, còn có canh làm từ nấm hương dại."

 

Bụng của tôi không biết điều mà kêu lên một tiếng.

 

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì nếm thử xem."

 

Dư Cửu Thập nghe tiếng bụng của tôi cười lớn, bàn tay lớn kia trực tiếp hướng về cái chỏm tóc của tôi xoa một cái.

 

Tôi cả kinh thất sắc: "Dư Cửu Thập! Anh chưa rửa tay!!"

 

16

 

Tay nghề của Dư Cửu Thập không tồi.

 

Thịt sơn dương nướng ngoài giòn trong mềm, chỉ là dầu mỡ tràn trề, tôi chỉ ăn mấy miếng. Canh làm từ nấm hương dại tôi lại uống không ít, còn ăn một củ khoai lang hắn đào từ ruộng lên.

 

Ăn có chút no, tôi thậm chí có chút buồn ngủ, đánh một cái ngáp.

 

Ngáp đến mức nước mắt đều chảy ra.

 

Giữa làn nước mắt m.ô.n.g lung, tôi dường như nhớ lại những ngày trước kia dùng bữa ở trong nhà.

 

Cha tôi thích uống rượu, đồ ăn kèm trước bàn luôn đặt trước mặt hắn để nhâm nhi.

 

Mẹ khẩu vị thanh đạm, luôn ăn cháo loãng hoặc là mì sợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ca ca cũng không kén ăn, bất quá lại thiên về một số món thịt.

 

Mà tôi thích nhất là đồ ngọt, bánh ngọt trong phòng bếp luôn không thể thiếu tôi.

 

Trong lòng đột nhiên có chút trống trải.

 

Cũng không biết phụ mẫu ca ca hiện giờ như thế nào.

 

Lại lúc nào mới có thể đến đón tôi.

 

Nhưng rất nhanh tôi lau khô nước mắt chảy ra do ngáp, quét sạch tâm tình u ám.

 

Cha tôi đã nói, người luôn phải hướng về phía trước mà nhìn.

 

Trước mắt Dư Cửu Thập đang thu dọn chén đũa, tôi nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn: "Cửu Thập, tôi muốn tắm rửa."

 

17

 

Trong sân này không có đào giếng.

 

Dư Cửu Thập nói: "Ngày thường ta đều là ra sông tắm, cô đợi trời tối một chút ta dẫn cô đi, đến lúc đó ta ở bên cạnh cho cô canh chừng, cô cứ việc tắm rửa là được."

 

Tôi đương nhiên không đồng ý: "Dã nhân mới đi ra sông tắm rửa! Ta mà đi ra sông tắm, nhất định là sẽ sinh bệnh!"

 

Lông mày Dư Cửu Thập lại nhíu lại, phối hợp với đôi mắt báo kia, có vài phần hung ác.

 

Tôi rụt rụt cổ, vẫn là nhỏ giọng nói: "Sẽ sinh bệnh nha! Anh muốn cho ta xem bệnh phải tốn càng nhiều càng nhiều tiền!"

 

Dư Cửu Thập vừa nghe lời này liền thỏa hiệp: "Ta đi múc nước."

 

Hừ, sớm nên như vậy mới đúng.

 

Dư Cửu Thập chạy mấy lượt, mới đem chum nước lớn trong nhà múc đầy.

 

Tôi lại nói: "Anh sẽ không muốn để ta tắm nước lạnh chứ? Sẽ sinh bệnh nha!"

 

Dư Cửu Thập: "..."

 

Sau đó hắn cam chịu đi chặt củi đốt nước.

 

Khó khăn lắm nước nóng đã đun sôi, lá mộc cẩn đã bỏ vào.

 

Dư Cửu Thập: "Khăn lau mồ hôi của ta đâu? Ta cũng nhân tiện lau người."

 

Hắn ở trong phòng chuyển một vòng, trong chốc lát sau, cầm lên một miếng vải rách dính đầy bùn bên cạnh giày tôi.

 

Chính là miếng mà tôi đi suối rửa giày tiện tay cầm theo.

 

Hắn nhìn tôi một cái.

 

Tôi cũng vẻ mặt vô tội nhìn hắn một cái.

 

Bản tiểu thư sao có thể biết khăn lau mồ hôi của hắn lại giống một miếng vải rách chứ.

 

...

 

18

 

Ngày hôm sau vừa sáng sớm, tôi đã bị tiếng đọc sách bên ngoài nhà đánh thức.

 

Tựa hồ là từ ngoài sân truyền đến.

 

Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy.

 

Dư Cửu Thập đã sớm ngồi trong sân chẻ củi.

 

Thấy tôi dậy, hắn nói: "Ta buổi sáng lấy hai trứng chim, trứng hấp đã đặt ở trong nồi rồi. Cô đi chải đầu rửa mặt, ta đi bưng cho cô."

 

Tôi dùng cành liễu làm sạch răng, lại rửa sạch mặt và tay.

 

Sau đó đội một đầu tóc rối tung như ổ gà an tọa trong sân hưởng dụng bữa điểm tâm sáng của bản tiểu thư.

 

Tôi múc trứng hấp ăn ngon lành.

 

Dư Cửu Thập đứng phía sau giúp tôi vấn tóc.

 

Chỉ có tiếng đọc sách ngoài sân thật sự làm người ta phiền lòng.

 

Không biết là thư sinh nhà ai, đọc sách đọc đến cà lăm cà bắp.

 

"...Như bảo xích tử chi tâm. Tâm thành cầu chi, tâm thành cầu chi, tâm thành..."

 

Tôi bị tiếng này làm phiền, lớn tiếng hô: "Tâm thành cầu chi, tuy bất trung, bất viễn hĩ!"

 

Tiếng bên ngoài sân ngừng một chút, kinh thán một tiếng: "Là người phương nào?"

 

19

Cửa sân bị gõ nhẹ. Dư Cửu Thập đứng dậy đi mở cửa.

 

Cửa vừa mở, chỉ thấy một vị thư sinh đứng ở cửa.

 

Hắn tay cầm sách, thân hình gầy gò, tóc lại đã bạc trắng, giống một ông lão nhỏ bé sa sút.

 

Thư sinh nhìn thấy Dư Cửu Thập cao lớn, giật mình: "Hả! Là anh! Dư Cửu Thập!"

 

Dư Cửu Thập gật đầu, kêu một tiếng: "Diễn thúc."

 

Diễn thúc?

 

Dư Cửu Thập nói với tôi: "Trong thôn chỉ có ba họ lớn, đều là quan hệ thân thích, từ bối phận mà nói thì là đường thúc của ta."

 

Tôi từ sau lưng Dư Cửu Thập rộng lớn thò đầu ra, thử thăm dò kêu: "Diễn thúc?"

 

Ông lão nhỏ bé thư sinh cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt nheo lại, đáp một tiếng: "Ai, thì ra là cháu dâu. Thầy bói đầu thôn đã nói, anh chính là quý nhân của ta!"

 

Tôi đỏ mặt, không biết nên giải thích tôi không phải là vợ của Dư Cửu Thập, lại bị khơi dậy sự tò mò: "Thầy bói nói thế nào?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com