Năm tôi cập kê thì nhà bị tịch biên, lão quản gia giao tôi cho thằng cháu ở quê của ông ta.
Hắn ta khỏe như trâu, suốt ngày không đi săn thì cắm mặt xuống ruộng, còn mặt nặng mày nhẹ bảo tôi tiểu thư yếu đuối.
Ban ngày tôi chửi hắn: "Đồ nhà quê, thà c.h.ế.t đói tôi cũng không thèm nuốt một miếng canh rau dại của anh!"
Rồi tối đến lại ôm bụng đói meo, chui vào chăn khóc thút thít.
Hôm sau, hắn cõng tôi đi bộ mười dặm đường núi ra trấn mua bánh hạt dẻ: "Mấy cái bánh này ngốn hết tiền cưới vợ của tôi rồi đấy, ăn rồi thì cấm có khóc lóc nữa nghe chưa!"
Tôi nghiến răng cắn một miếng bánh hạt dẻ, không phục: "Chỉ là mấy cái bánh dở hơi, sau này tôi trả lại là được chứ gì!"
"Trả? Cô lấy cái gì mà trả?"
…
1
"Cháo kê cô không ăn, đây là canh rau dại mới nấu, ăn rồi hẵng ngủ!"
Tôi trùm kín chăn, hắn ta kia vẫn lì lợm bưng bát cháo ép tôi ăn.
Ai thèm ăn cái thứ canh rau dại đó chứ.
Nát bét một bát, đến một nhúm muối cũng tiếc không bỏ.
"Không ăn, không ăn! Cút đi!"
Tôi bị hắn làm phiền, vung tay đẩy ra.
Ai ngờ nghe thấy tiếng "choang" một cái, tôi giật mình, hé nửa cái đầu ra khỏi chăn.
Đập vào mắt là đôi mắt báo hằn lên tia giận dữ.
Còn dưới đất, là cái bát sứ bị tôi lỡ tay hất vỡ.
Tôi bị cái ánh mắt đó dọa cho run rẩy, nhưng rồi lại vênh mặt lên cãi: "Chẳng qua là cái bát vỡ thôi mà! Đợi ca ca tôi tìm được tôi sẽ đền cho anh!"
Hắn không ép tôi ăn cháo nữa.
Chỉ lẳng lặng thu dọn mảnh vỡ.
Tôi trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hình như hắn giận thật rồi.
Nhưng mà một thằng nhà quê giận thì cứ giận đi, bổn tiểu thư phải dỗ hắn ta chắc?
Càng nghĩ càng bực, tôi trùm chăn ngủ tiếp.
2
Bố tôi vốn là quan ở kinh thành.
Vì tấu sớ đắc tội Nhiếp Chính Vương đương triều. Nhiếp Chính Vương nổi giận ra lệnh tịch biên nhà tôi, phụ mẫu, ca ca và đám nô bộc đều bị đày ra biên cương làm khổ sai.
Chỉ còn mình tôi, đáng lẽ bị đưa vào giáo phường ti, lại được người ta bảo vệ.
Lão bộc trung thành trong nhà đưa tôi đến thôn quê, giao cho thằng cháu của ông ta - Dư Thập Cửu.
Hắn khỏe như trâu, giữa tiết trời đầu xuân đã cởi trần khoác mỗi cái áo cộc, bắp tay lộ ra còn to hơn hai cái chân tôi cộng lại. Hắn cao như cái cổng nhà, nói chuyện thì ồm ồm như sấm, suốt ngày không đi săn thì cắm mặt xuống ruộng.
Thô lỗ, thật sự quá thô lỗ.
3
Nửa đêm tôi bị đói tỉnh giấc. Bụng dạ réo ầm ĩ.
Nhà Dư Thập Cửu không khá giả gì, đến ngọn đèn dầu cũng tiếc không đốt, đã sớm đi ngủ.
Tôi ngước nhìn lên xà nhà thấp lè tè mục ruỗng.
Hít thở toàn mùi ẩm mốc cũ kỹ của căn nhà gỗ, gió lạnh luồn qua những lỗ thủng trên vách giấy, bên tai còn văng vẳng tiếng ngáy khẽ của một gã đàn ông xa lạ.
Rõ ràng mấy ngày trước tôi vẫn còn được phụ mẫu, ca ca cưng chiều, còn ngủ trên chiếc giường chạm khắc ngàn công.
Cái giường chạm khắc ngàn công đó tốn của một người thợ cả ngàn ngày công để làm ra, dùng toàn gỗ nan, gỗ gụ, gỗ sưa thượng hạng, bên ngoài chạm nổi cả trăm hình chim thú và nhân vật.
Bên trong cùng là chỗ tôi ngủ, bên ngoài có một hành lang nhỏ là chỗ nha hoàn ngủ, ngoài nữa là bàn trang điểm của tôi.
Nói là giường, thực ra nó chẳng khác gì một căn phòng.
Cái giường đó sau này tôi xuất giá sẽ mang theo, cũng là đồ sính lễ tôi và chồng cùng nhau dùng. Ngay cả hôn sự cũng đã định, giờ lành cũng đã chọn, ai ngờ lại bị tịch biên nhà, ngay cả cái giường ngàn công đó giờ cũng bị sung công rồi.
Nhìn lại cái nhà dột nát, chăn hôi hám này, tôi bỗng thấy tủi thân vô cùng.
"Oa oa oa..."
Tôi trùm chăn khóc thút thít.
Tiếng ngáy khẽ của gã đàn ông im bặt, tiếng thở cũng nhẹ đi nhiều, không biết có phải đã tỉnh giấc rồi không.
Nhưng tôi lại càng khóc hăng hơn, không muốn dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kệ xác hắn, tôi ngủ không ngon, dựa vào cái gì mà một thằng nhà quê như hắn lại ngủ ngon như vậy?
4
Ngày thứ hai, trời vừa hửng sáng.
Hắn liền gọi tôi dậy: "Kiều tiểu thư, mau dậy nào! Ta dẫn cô đi ăn đồ ngon!"
Tôi đêm qua khóc cả nửa đêm, buổi sáng càng mệt mỏi không chịu nổi.
Cứng rắn bị giọng nói ồn ào của hắn gọi dậy.
Tên điền xá quê mùa này, nói chuyện cứ như sấm rền!
Đợi tôi mặc quần áo ngồi dậy, một đôi mắt báo sáng ngời của hắn nhìn tôi, còn tôi, một đôi mắt lim dim ngái ngủ đẫm lệ nhìn hắn.
Hắn hỏi: "Vì sao không xuống giường?"
Tôi chỉ vào mái tóc xõa ra, nói: "Anh phải giúp ta chải đầu."
Mỗi sáng sớm thức dậy, đều có nha hoàn hầu hạ tôi chải đầu, búi tóc của tôi quá phức tạp, tự tôi làm sao mà búi được.
Chỗ này không có người khác, tự nhiên là hắn giúp tôi vấn tóc.
Trên khuôn mặt đen sạm của hắn hơi ửng hồng: "Đừng nghịch, tôi làm sao biết được chuyện này?"
Tôi liếc hắn một cái.
Không biết, vậy không học sao? Chẳng lẽ muốn bản tiểu thư dạy anh chắc?
5
「Cứ quấn cái này lên, quấn mấy vòng... Hít... anh làm ta đau rồi."
Bàn tay to tướng của người này, vậy mà lại chẳng hề khéo léo chút nào.
Tôi vốn muốn búi song bình kế, vậy mà hắn lại loay hoay nửa canh giờ, cuối cùng chỉ vấn được hai cái chỏm tóc bé tí.
Nhìn chẳng khác gì trên đầu đội hai viên xíu mại.
Tóc trên hai viên xíu mại ấy còn rối tung lên.
Tôi giận dữ đẩy hắn ra: "Nếu anh là nha hoàn của ta, e là chỉ xứng đi đổ bô!"
Hắn lại cười vẻ mặt hài lòng: "Tôi thấy cũng khá xinh đẹp, mặt bánh bao của cô, làm gì phải vấn kiểu tóc già nua kia, thế này là được lắm rồi."
Ai già nua chứ!
Trước đây tôi vấn còn là kiểu tóc được các quý nữ kinh thành yêu thích nhất đấy!
Tên nhà quê này biết cái gì!
Hắn một phen kéo tôi xuống giường: "Đi thôi, trời cũng sáng choang rồi. Trễ nữa là chúng ta phải đi đêm về đó."
6
Tôi lại không hề hay biết, tên này mang tôi đi leo núi.
Hắn nói muốn đến trấn trên. Trấn trên cách cái thôn nhỏ này hơn mười dặm đường, lại toàn là đường núi, ổ gà ổ vịt cực kỳ khó đi.
Tôi đi được một lát đã mệt đến nỗi không thể đi nổi nữa.
Từ hôm qua đến giờ chưa ăn hột cơm nào, đi một lát đã đói đến hoa mắt chóng mặt.
Hắn dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tôi: "Nhanh lên, không thì tối không về kịp đâu."
Tôi nổi giận, càng không muốn đi nữa.
Tôi gào lên với hắn: "Thức ăn ngon gì mà phải chạy xa đến vậy!"
Hắn nói: "Trong thôn đều là rau dại với kê, cô lại không thích ăn. Muốn ăn ngon, nhất định phải đến trấn trên mua."
Nhưng đường đến trấn còn xa lắm!
Đôi chân nhỏ của tôi đã đau nhức không chịu nổi rồi.
Tôi ngồi trên tảng đá lớn dưới gốc cây tức giận: "Đường quỷ gì, bắt bản tiểu thư tự mình đi cơ chứ!"
Hắn suy nghĩ một lát, rồi cúi người xuống, hướng tấm lưng rộng lớn về phía tôi.
"Lên đi, tôi cõng côi. Với cái kiểu rùa bò của cô, e là đến năm sau chúng ta cũng chẳng ăn được gì đâu!"
Tôi càng tức giận hơn: "Anh là hạng người gì, bản tiểu thư là người mà anh muốn cõng là cõng được sao!"
7
Tên này tuy thô lỗ, nhưng thân thủ lại xem như nhanh nhẹn. Cõng tôi mà đi trên đường núi cũng bước như bay.
Tôi ôm chặt lấy cái đầu to của hắn, hung dữ uy hiếp: "Chuyện anh cõng ta không được phép nói ra! Phu quân tương lai của ta mà biết được, nhất định sẽ không cần ta nữa!"
Tuy bị tịch biên gia sản, nhưng hôn ước của tôi vẫn còn.
Tôi nghĩ, đợi phụ mẫu và ca ca đến đón, phu quân tương lai của tôi hẳn vẫn sẽ tám người khiêng kiệu đến rước thôi.
Ca ca đã nói qua, nhà chúng ta bị oan, đợi chúng ta được minh oan, thì vẫn như trước kia thôi!
Dù sao tên nhà quê này cũng chỉ là hầu hạ tôi một thời gian ngắn.
Đợi tôi trở về kinh thành, lại lấy bạc lớn mà đút hắn bịt miệng là xong!