Ta nghe thấy tiếng hò reo từ xa vọng lại. Đám lính trong quân doanh đồng loạt chạy ra ngoài cổng. Có lẽ Bùi Minh Quang đã trở về.
Lòng ta như nhảy múa, chân bước vội ra sân nhưng rồi lại chậm lại. Hắn trở về an toàn, ta nên mừng. Thế nhưng, ta chỉ là một nha hoàn lấy tư cách gì ra đón hắn.
Ta lặng lẽ trong đám quân lính đang reo hò bên đường chào mừng đoàn quân, ngước nhìn hắn từ xa.
Khi cánh cổng lớn mở ra, từng đoàn quân cưỡi ngựa tiến vào. Quân sĩ bám đầy bụi đất, áo giáp lấm lem nhưng ánh mắt ai nấy đều sáng rực.
Đây là chiến thắng mà họ đánh đổi bằng m.á.u và mồ hôi.
Dẫn đầu đoàn quân, Bùi Minh Quang cưỡi trên con chiến mã đen tuyền.
Vóc dáng cao lớn, áo giáp đầy vết tích chiến trận nhưng ánh mắt lạnh lùng kiên định ấy vẫn như lần đầu ta gặp hắn.
---
Tác giả Sắc Hồ Ly - Mầm non ngôn tình mới nhú, thích viết cổ đại và ngọt sủng 💌 Follow Fanpage Facebook Sắc Hồ Ly để đọc nhiều truyện hay nhé ạ! 💌 Cảm ơn cả nhà ạ!
Khi hắn xuống ngựa, binh sĩ vây quanh reo vang chúc mừng. Hắn chỉ gật đầu.
Ta đứng đó, không thể di chuyển, không thể mở lời. Trái tim đập mạnh đến mức ta nghĩ rằng hắn có thể nghe thấy từ xa.
Hắn nhìn quanh, và khi ánh mắt ấy chạm đến ta, thế giới như ngừng lại. Ta không biết trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của ta đã để lộ bao nhiêu cảm xúc.
Hắn bước đến gần, mỗi bước chân như mang theo cả cơn gió lạnh lẽo từ chiến trường.
“Ngươi đứng đây làm gì?” Giọng hắn khàn khàn, có chút mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lắp bắp: “Chúc mừng Tướng quân khải hoàn!”
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua nhưng đầy ý vị. “Ừm, ta đói quá. Mang cho ta bát canh nóng!”
Buổi tối hôm đó, quân doanh rộn ràng với tiệc mừng chiến thắng.
Những người lính cười nói, uống rượu, ca hát, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng đã bao trùm suốt những ngày qua.
Ta đứng bên ngoài, nhìn vào cảnh tượng ấy. Triệu thẩm thúc giục ta tham gia, nhưng ta chỉ lắc đầu.
Ta không muốn chen vào niềm vui của họ, bởi những người lính mới là những người thực sự xứng đáng được tôn vinh.
Đang định quay về phòng, ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
“Ngươi không vào sao?” Hắn hỏi.
Ta quay lại, nhìn thấy Bùi Minh Quang đứng cách ta không xa.
Ánh sáng từ đống lửa phía sau chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn, làm nổi bật vẻ nghiêm nghị thường thấy.
“Ngài không tham gia cùng mọi người sao?” Ta hỏi lại.
Hắn lắc đầu. “Họ cần một khoảng thời gian để thả lỏng. Ta chỉ đứng đây quan sát là đủ. Đến đó chỉ khiến họ không tự nhiên.”
Ta im lặng, không biết phải nói gì.
Hắn bước đến gần hơn, ánh mắt vẫn dõi theo đám lính đang cười nói rôm rả. “Ngươi đã làm rất tốt trong thời gian ta vắng mặt.”
Ta hơi ngỡ ngàng, không ngờ rằng hắn lại để ý đến những việc nhỏ nhặt mà ta làm. “Ta .. nô tì chỉ làm những gì trong khả năng của mình.”
Hắn không đáp, chỉ nhìn ta một lúc lâu rồi quay đi. Dáng người cao lớn của hắn khuất dần trong bóng tối.
Những ngày hắn ra chiến trường, khoảng cách chúng ta là không gian nhưng tối nay, đứng bên cạnh hắn, ta thấy thấy khoảng cách hơn hơn, nó là thân phận.