Vương Phi Cá Mặn Nuôi Con Online  
  
 1
  
 Phụ thân ta, một viên quan ngũ phẩm nhỏ, vồ vập đẩy ta vào vương phủ làm Trắc phi.
  
 Vì cái gì? Vì Duệ Thân vương là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, được trọng dụng nhất ư? 
  
 Vì mai này có thể thăng quan tiến chức ư? 
  
 Phi! Họ tranh thân phận tương lai, tại sao lại bắt lão nương ta làm bệ đỡ?
  
 Đã là vương gia bảo ta “an phận thủ thường”. 
  
 Vậy thì ta sẽ thực hiện đến cùng.
  
 An phận thủ thường mà… nằm phơi.
  
 Từ đó, cái sân nhỏ góc tây của vương phủ trở thành cái ổ hạnh phúc của con cá mặn ta.
  
 Ăn uống, bếp đem cái gì thì ta ăn cái đấy, tuyệt đối không soi mói.
  
 Mặc, y phục theo tiêu chuẩn bốn mùa đủ để ta quấn người.
  
 Dùng, tiền tiêu hàng tháng chẳng thiếu một đồng, để dành.
  
 Phiền não lớn nhất là lúc trời nắng, viên đá lát sân nào cũng ấm nóng.
  
 Ngày tháng như nước sôi nguội, nhạt nhẽo.
  
 Cho đến ngày ấy, quản gia vương phủ, Phúc bá, dẫn theo một cục thịt tròn tròn, thở hồng hộc dạt vào sân cửa ta.
  
 Cục thịt chừng ba bốn tuổi, mặc giao lễ nhung thêu kỳ lân bằng chỉ vàng.
  
 Mặt mũm mĩm như cái bánh màn thầu vừa ra lò.
  
 Một đôi mắt đen như nho, e dè nhìn ta.
  
 “Thẩm Trắc phi.” 
  
 Phúc bá lau mồ hôi trên trán, nét mặt khổ sở: 
  
 “Đây là… tiểu thế tử, Tiêu Khải Minh.”
  
 Mi mắt ta giật một cái.
  
 Tiêu Khải Minh? Ta biết nó.
  
 Là đích tử của Duệ Thân vương Tiêu Thừa Tịch.
  
 Sinh mẫu là Nguyên phi đã khuất, vì khó sinh mà qua đời.
  
 Còn tiểu tổ tông này sao lại chạy tới chỗ hẻo lánh của ta?
  
 Lời tiếp theo của Phúc bá xác nhận linh cảm của ta.
  
 “Vương gia… vương gia nói,Trắc phi ngài tính tình thản nhiên, lại không có việc gì…”
  
 Ông liếc mặt ta, đắn đo chọn chữ.
  
 “Tiểu thế tử đang vào tuổi nghịch ngợm, cần người trầm ổn chăm nom… từ hôm nay, xin phiền Trắc phi ngài… coi sóc ít ngày.”
  
 Sấm sét giữa trời quang!
  
 Kẻ kết thúc đời cá mặn của ta tới rồi sao?
  
 Ta cố phản kháng: “Phúc bá, chuyện này… không hợp lý chứ? Ta còn trẻ, không có kinh nghiệm…”
  
 Phúc bá lắc đầu như trống bỏi: 
  
 “Vương gia đã phân phó, Trắc phi ngài nhất là ‘an phận thủ thường’.”
  
 Ông đặc biệt nhấn bốn chữ đó.
  
 Ta: “……”
  
 Được thôi. Tiêu Thừa Tịch, ngươi thật tàn nhẫn.
  
 Ném cái khoai nóng này cho ta, còn lấy lời ta nói trước kia bịt miệng ta? 
  
 Nhìn cái cục thịt ngơ ngác trước mắt, chuẩn bị làm đảo lộn đời sống yên tĩnh của ta.
  
 Ta hít một hơi sâu.
  
 Được. Nuôi con à? Nuôi trực tuyến à?
  
 Vương phi cá mặn bị ép phải nhậm chức.
  
 Tiểu thế tử Tiêu Khải Minh, tên như thật (tạm thời ta chưa thấy cái “khải minh” ở chỗ nào).
  
 Nó đúng là một quả pháo nhỏ chạy lăng xăng, năng lượng vô hạn.
  
 Sức phá hoại đáng sợ.
  
 Ngày đầu bước vào sân ta.
  
 Giữa bữa trưa.
  
 Nó với đôi mắt óng ánh nhìn chăm chăm đĩa há cảo nhân tôm, nước miếng tí tách.
  
 “Sủi… cảo, sủi cảo.”
  
 [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - 
Hai tay mập mạp chộp tới nhanh như chớp.
  
 “Bịch!” Cả đĩa há cảo, cả nước súp, dính lên bộ giao lễ nhung quý giá của hắn.
  
 Nước sốt chảy ròng ròng. 
  
 Nó đứng sững hai giây, môi chu ra.
  
 “Oa…” Tiếng khóc chói tai.
  
 Nhũ mẫu của nó là Trương ma ma thấy vậy sợ toát cả hồn vía, lao tới muốn cởi y phục lau rửa.
  
 Nhóc kia vặn vẹo thân mình như con lươn, khóc to như sấm.
  
 Ta bịt đôi tai để tránh tiếng ồn, bước tới.
 Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
 Không dỗ. Không khuyên.
  
 Chỉ cúi xuống trước mặt nó, nhìn thẳng vào đôi mắt to như nho đang ươn ướt ấy.
  
 “Khải Minh.” Giọng ta bình thản: “Há cảo rơi rồi.”
  
 Tiếng khóc nhỏ lại một chút.
  
 Nó thút tha thút thít nhìn ta.
  
 “Y phục bẩn rồi.” 
  
 Ta chỉ vào vết ướt nhèm dầu mỡ trên áo của nó.
  
 Nó cúi đầu nhìn, môi lại muốn mím.
  
 “Khóc có ích gì?” Ta hỏi.
  
 Nó ngơ ngác nhìn ta, nấc một cái.
  
 “Không có ích.” Ta trả lời thay cho nó.
  
 “Khóc thì há cảo không quay lại.”
  
 “Khóc thì y phục không sạch.”
  
 “Khóc…” 
  
 Ta dừng lại, chỉ vào khuôn mặt nhỏ lấm lem vết nước mắt: 
  
 “Mặt còn đau nữa.”
  
 Nó vô thức sờ lên má. Hình như… hơi căng bây giờ?
  
 Tiếng khóc tắt hẳn.
  
 Chỉ còn tiếng nấc nhỏ của nỗi ấm ức.
  
 Ta đứng dậy, bảo Trương ma ma: 
  
 “Chuẩn bị nước ấm, lấy y phục sạch.”
  
 Rồi nhìn nó: “Tự đứng dậy, đi rửa sạch.”
  
 Nó có lẽ chưa từng bị đối xử như vậy. Ánh mắt đầy sự ngơ ngác.
  
 Nhưng kỳ diệu thay, nó lại tự chống tay đứng lên, lảo đảo bước đi.
  
 Cứ đi ba bước lại quay lại một lần, bị Trương ma ma dẫn đi rửa.
  
 Trương ma ma trở lại, ánh mắt nhìn ta như nhìn quái vật.
  
 “Trắc phi… ngài, ngài thật thần kỳ! Tiểu thế tử chưa từng nghe lời thế này!”
  
 Ta nâng chén trà, nhấp một ngụm.
  
 Trong lòng thầm cười ha ha.
  
 Đây coi là cái gì.
  
 Đối phó với trẻ hư bước đầu là nói lý.
  
 Dù nó có hiểu hay không. Dùng câu khẳng định, nêu sự thật.
  
 Cho nó biết, khóc lóc không giải quyết được vấn đề nào.
  
 Đời sống bình lặng chưa đầy hai ngày thì Khải Minh lại làm đại sự tiếp.
  
 Nó không biết bằng cách nào chui vào thư phòng của vương gia Tiêu Thừa Tịch.
  
 Nghe nói đó là vùng cấm của vương phủ, ngay cả muỗi bay muốn vào cũng phải đăng ký.
  
 Trong đó treo một bức《Giang sơn vạn lí đồ》do Thánh thượng ban, nghe nói là bức chân bản của danh gia đời trước, vô giá.
  
 Tiêu Thừa Tịch nâng nó như con ngươi trong mắt.
  
 Kết quả… Khải Minh cầm một đoạn mực không biết ở đâu lấy được.
  
 Trên bức tranh sơn mài đồ sộ ấy, vẽ một con rùa cong queo, xấu xí khủng khiếp.
  
 Và đặc biệt “tâm lý” khi vẽ thêm mấy vòng bong bóng quanh đầu còn rùa. 
  
 Ý nghĩa có lẽ là: rùa thổi bong bóng?
  
  
 
 Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com