Vướng Bụi Trần

Chương 3



5.

Lời ta nói rốt cuộc cũng lay động được Lư Yến Đoan.

Chàng thậm chí chịu phối hợp để ta xoa bóp mỗi ngày.

Suốt cả mùa xuân, ta cầm đèn đêm, không bỏ một hôm nào, dốc lòng giúp Lục Yến Đoan xoa bóp gân cốt.

Đợi chàng an giấc, ta lại hướng về mặt trăng khấn nguyện, mong tay chàng mau chóng bình phục.

Có lẽ lòng ta đủ thành kính, nên sang hạ, tay Lư Yến Đoan đã khá hơn nhiều.

Gần đây tập viết, tuy vẫn chưa bằng xưa, nhưng nét chữ đã có tám phần phong thái, nắm tay cũng đầy khí lực.

Thế nhưng, sắc mặt chàng vẫn chẳng khá lên là bao.

Ta đoán được đôi ba phần nguyên do.

Do lão phu nhân Lư gia sinh bệnh, có lời đồn đại rằng đại công tử mạo phạm tổ mẫu, sau đó bị dọn ra biệt viện.

Hoặc là tiết trời oi nồng, vết thương sau lưng chàng lại phát, vừa khó coi vừa khó chịu, bản thân chàng cũng không thể chịu nổi.

Lại cũng có thể... là vì nghe tin Chu đại tiểu thư đã định thân mà như thế.

Hôm ấy, viện lại vang lên tiếng náo loạn.

Ta tới đã thấy đám hạ nhân tụ tập, rì rầm oán trách.

Lư Yến Đoan, không còn là công tử ôn hòa, độ lượng như xưa.

Nay chàng ấy lại trở nên đa nghi, tính khí thất thường.

Ban đầu, hạ nhân trong viện vì nhớ ân xưa nên còn cố nhịn không rời đi.

Nhưng sau khi Lư Yến Đoan lạnh nhạt, hỷ nộ thất thường, dần dần cũng khiến họ chỉ dám giữ khoảng cách kính nhi viễn chi.

“Đại công tử thay thuốc chưa?”

Ta bước tới hỏi.

Một trong số các hạ nhân uất ức, đỏ mặt đáp:

“Phu nhân, vẫn chưa thay được...”

“Tiểu nhân vì thấy thuốc mùi nồng nên đưa cho đại công tử chiếc khăn tay, chẳng ngờ bị ngài ấy hiểu lầm là chê bai.”

“Tiểu nhân nào dám...”

 

Ta khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, đỡ lấy khay thuốc rồi vào phòng trong.

Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, liền nghe tiếng đồ sứ  loảng xoảng rơi vỡ.

Cùng với đó là tiếng quát trầm thấp kèm theo mấy lọ thuốc bay tới:

“Đừng lại gần!”

 

Ta giật mình, suýt trượt chân ngã.

Ngẩng đầu nhìn lên giường, thấy Lư Yến Đoan đang ngồi nghiêng, y phục xốc xếch, một tay đưa ra sau cố bôi thuốc.

Có lẽ bị ta bắt gặp, chàng thoáng chật vật, mắt đỏ bừng trừng trừng nhìn ta:

“Ra ngoài! Ta không gọi nàng vào!”

 

Má hơi rát, nhưng ta cũng chẳng mấy để tâm.

Cúi đầu né ánh nhìn cảnh giác kia, ta bước từng bước đến gần.

“Đại công tử tự mình bôi thuốc không khéo, e rằng khiến vết thương nặng thêm.”

“Thối rữa thì thối rữa! Ai nhìn chẳng thấy ghê tởm!”

 

“Ta thì không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói rồi, ta đã đứng trước giường, cúi người cướp lấy lọ thuốc trong tay chàng.

“Giả dối!” Lư Yến Đoan hừ lạnh, ánh mắt châm chọc.

Chàng nhíu chặt mày, như định buông lời cay nghiệt.

Nhưng vừa trông thấy mặt ta, chàng chợt im lặng.

Thấy ánh mắt Lư Yến Đoan nhìn, ta đưa tay lau má, mới biết có dòng nóng rướm chảy dài…là m.áu.

Có lẽ lúc nãy bị mảnh sứ vỡ cứa phải.

 

Ta quệt m.áu vào tà váy, rồi vội vã rửa tay sạch sẽ, trở lại bên giường, lẳng lặng giúp chàng thay thuốc.

Chàng không còn chống cự nữa, nhưng lại trở nên im lặng lạ thường.

Ta nhớ lại những ngày gần đây xảy ra lắm chuyện, bèn cố tìm lời an ủi:

“Ta chưa bao giờ thấy vết thương của đại công tử đáng sợ, chỉ mong chóng lành, đỡ cho chàng thêm khổ.

“Thuốc đắng dã tật, vết thương càng nặng, thuốc càng nặng mùi, mong đại công tử gắng nhẫn nhịn.”

 

“Ngu ngốc! Nàng tưởng ta là trẻ con dễ lừa sao?”

Lư Yến Đoan không chút khách khí phản bác.

Ta sớm đã quen với giọng điệu đ.â.m chọc, bình thản đáp:

“Là thuốc thối, đâu phải chàng.”

“Trong mắt ta, đại công tử luôn luôn tuấn mỹ nhất trần đời.”

 

Cũng là người tốt nhất.

Lúc lâm nguy, Lư Yến Đoan không tiếc lấy thân cứu ta, phẩm hạnh ấy khiến ta tự thẹn chính mình không bằng, nếu lúc đó đổi lại là ta, ta cũng chẳng tài nào làm được như chàng ấy.

Chỉ bằng vào điều đó, ta tin chắc ông trời hẳn sẽ đoái hoài xót thương, chẳng nỡ để chàng mãi chìm bể khổ.

Nghĩ đến đây, ta như thấy hy vọng lấp lánh, lòng cũng nhẹ đi đôi phần.

“Chờ vết thương lành rồi, mọi người sẽ biết, đại công tử không hề thối, mà rất là thơm đó.”

“Khụ, khụ...”

 

Vừa dứt lời, Lư Yến Đoan đột nhiên ho sặc sụa.

Đợi hồi lâu mới dằn lại được, nghiến răng nói:

“Du Linh, ta chưa từng thấy ai dai như đĩa giống nàng.”

Lúc quay lưng lại chàng nói như thế, ta chẳng rõ gương mặt chàng ra sao.

Nhưng chỉ nghe giọng, cũng không giống thật lòng ghét bỏ.

“Vậy sau này cứ để ta thay thuốc cho đại công tử, cho đến khi vết thương chàng khỏi hẳn mới thôi.”

Ta cười nhẹ, như bông đùa, còn Lư Yến Đoan không phủ nhận cũng chẳng đồng ý.

Chàng chỉ quay đầu nhìn ngoài khung cửa.

 

Khi ấy, nắng vàng rực rỡ, cỏ cây xanh biếc.

Cái nóng của ngày hạ càng làm không khí im lặng giữa hai chúng ta trở nên nghẹt thở.

Một lúc sau, trong khe hở tiếng ve ngừng vang, Lư Yến Đoan chợt hỏi:

“Mặt... còn đau không?”

Tay ta khựng lại, đầu ngón tay vừa chạm đến vết thương trên lưng chàng, ta khẽ đáp:

“Không sao, không đáng gì cả.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com