Vướng Bụi Trần
1.
Trời chiều âm u, gió rét mưa gào bên song cửa.
Tiếng trống chiêng rước dâu rộn ràng nay đã bị mưa gió nuốt trọn, theo từng bước chân vội vã tân khách tản đi mất.
Không ai ngờ, đại hôn trưởng tử phủ Tể tướng lại lạnh lẽo tiêu điều đến thế.
Trong tân phòng chập chờn ánh nến đỏ, thị tỳ đã lui ra hết.
Chỉ còn lại ta và chàng ấy ngồi nơi xe lăn trước giường.
Chàng khoác hỉ bào màu đỏ sậm, mi mục như họa, song sắc mặt lại trắng bệch như giấy.
Giờ đây, Lư Yến Đoan đang khó nhọc cúi lưng, run rẩy tìm cách xoay bánh xe gỗ dưới thân.
Nhưng mặc cho cố gắng thế nào, vẫn chẳng nhích nổi một tấc.
Ta cúi đầu im lặng đứng bên đã lâu, cuối cùng không nhịn được, vén khăn voan lên, nhẹ giọng:
“Thiếp… thiếp giúp chàng.”
Dứt lời, ta bước tới gần.
Thế nhưng còn chưa kịp đi được vài bước, đã bị tiếng quát lạnh băng ép phải lùi về.
“Cút!”
Ánh mắt sắc bén như kiếm của Lư Yến Đoan quét tới, đ.â.m thẳng vào tim ta.
Chẳng mấy chốc, dường như chàng ấy hồi thần, khẽ nhắm mắt lại, rồi lãnh đạm quay mặt đi.
Khi mở miệng lần nữa, thanh âm đã hờ hững:
“Không cần, ta tự làm được.”
Lời vừa dứt, tiếng bánh xe gỗ lăn kẽo kẹt lại vang lên.
Ta bối rối đứng yên tại chỗ, không dám tiến lên, cũng chẳng dám gọi ai đến giúp.
Chỉ biết chăm chăm nhìn bóng lưng kia, cố đè nén dòng lệ nóng sắp trào ra nơi khoé mắt.
Không biết bao lâu đã trôi qua, ánh nến cuối cùng cũng tắt, trong phòng tăm tối tịch mịch.
Lư Yến Đoan cuối cùng cũng tới được bên cửa sổ, mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó giữa màn mưa, hàng mi khẽ cụp xuống.
Ngoài hành lang, đèn đá lập lòe, phản chiếu giọt mồ hôi rịn trên trán chàng.
Từ giường đến cửa sổ, chỉ vẻn vẹn mười bước.
Mà chàng phải mất tròn một canh giờ mới đến được.
Nghĩ đến đây, ta không kìm được chua xót trong lòng, cúi đầu lau nước mắt.
Lư Yến Đoan của ngày hôm nay…đến bước đi cũng khó nhọc.
Ấy vậy mà, chỉ nửa tháng trước, chàng vẫn còn là đệ nhất công tử kinh thành.
Văn võ song toàn, phẩm hạnh vô song.
Trong tựa xuân liễu dưới trăng, rạng như vừng hồng buổi sớm.
Người như thế, ai gặp qua chẳng trầm trồ ngợi khen phong tư trác tuyệt, cốt cách tao nhã.
Thế mà nay lại sa sút đến mức này, tất cả… đều là vì ta.
2.
Tuy cùng xuất thân thế gia, nhưng ta và Lư Yến Đoan xưa nay ít có giao tình.
Lần đầu gặp nhau là tại học đường phủ Chu Thái phó.
Chu Thái phó trọng học vấn, thường mời danh sư về dạy, quy tụ cả hội danh sĩ thiếu niên kinh thành cùng nhau đọc sách.
Ta vô tình được mời, cùng với bao công tử tiểu thư bước vào Chu phủ.
Trong học đường, nổi bật nhất chính là Lư Yến Đoan.
Dù cùng học chung dưới một mái, nhưng giữa chàng và ta quá là khác biệt cứ như trời với đất vậy.
Chàng là trò giỏi, được tiên sinh yêu quý.
Còn ta học kém, hay bị bị chê cười.
Tại học đường, Lư Yến Đoan gần như chẳng bao giờ nhìn ta lấy một lần.
Ta lén đọc thoại bản cười khúc khích, chàng liếc.
Ta ăn trái cây bẩn y phục chàng, chàng liếc.
Ta thử ná, b.ắ.n đậu b.ắ.n trúng cằm chàng, chàng… trừng ta.
Có lẽ chỉ khi cưỡi ngựa du xuân, ta mới có cơ hội đối mặt vị công tử cao quý này.
Bởi vì trong cả học đường, chỉ có ta là người cưỡi ngựa giỏi ngang chàng ấy.
Có mấy lần, hai chúng ta bỏ lại hết thảy đồng môn phía sau, lặng lẽ cùng nhau đứng trên cao ngắm phong cảnh.
Chỉ tiếc…
Dẫu cưỡi ngựa giỏi đến đâu, vẫn có lúc ngựa vấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau tiết Thanh Minh, có người rủ nhau đi chơi, ta và Lư Yến Đoan lại cưỡi ngựa dẫn đầu.
Qua mấy đồi đá, đến bên dòng suối rộng, chàng đột nhiên ghìm cương ngựa, không tiến thêm.
Suối không sâu, chỉ rộng và chảy xiết.
Ta quan sát chốc lát, rồi vượt qua trước.
An toàn đáp xuống, ta quay đầu nhìn, thấy chàng nhướn mày, ánh mắt mang theo chút ngạc nhiên.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng ta bỗng bốc lên hào khí, hăng hái thúc ngựa phi về phía suối kế tiếp.
Ta chỉ muốn lấy lại mặt mũi, chứng tỏ phong thái võ tướng Dư gia.
Không ngờ, ngựa dưới thân đã hoảng sợ từ lâu.
Chưa kịp phản ứng, ta đã bị hất tung lên không, rơi thẳng xuống vực.
Khi đầu óc trở nên trống rỗng…
Ta bỗng cảm thấy cổ áo bị một bàn tay mạnh mẽ túm lấy, rồi cả người bị hất lên, ngã mạnh vào bờ.
Trong tầm mắt, vạt áo đỏ tung bay trong gió, như chim nhạn sa xuống đáy cốc.
Tim ta thắt lại, hoảng loạn hét lên:
“Lư công tử!”
Chàng cứ thế mà ngã xuống.
Nằm bất động nơi bùn ướt bên suối, m.áu lưng tuôn ra, nhuộm đỏ cả dòng nước.
…
Sau ngày hôm đó, cả kinh thành chỉ bàn tán một chuyện.
Đại công tử Tướng phủ tựa trích tiên nay đã thành phế nhân.
Không chỉ chân không đi được, đến tay cũng không thể nhấc nổi.
Người ta bảo, trời xanh đó kị hiền tài.
Nghe đâu chỗ chàng ngã nhìn thì bình thường, nhưng bên dưới lại có cả cụm gai nhọn.
Tuy còn sống, nhưng lại chẳng bằng ch.ết.
…
Ngày chàng tỉnh lại, phụ mẫu dẫn ta đến Tướng phủ dập đầu tạ tội.
Tướng gia hiền hậu rộng lượng, đỡ ta dậy, nét mặt trầm buồn:
“Con à, việc này không do con gây ra.”
Tướng gia nói, thấy người gặp nạn ra tay tương trợ là gia phong Lư gia,, Lư gia không trách tội ta.
Nhưng khi phụ thân định bắt ta xuống tóc xuất gia, suốt đời sám hối nơi cửa Phật, Tướng gia cũng không hề ngăn cản.
Ấy là đã ngầm đồng ý.
Phải thôi.
Thiếu niên mười bảy tuổi, tài hoa trác tuyệt, tiền đồ rộng mở…
Chỉ vì cứu một nữ tử bướng bỉnh như ta mà mất hết tiền đồ.
Là người làm cha, sao có thể không oán, không hận cho được?
Ta quỳ trước đường, mặc cho mẫu thân tháo xuống thác tóc, đợi chờ hình phạt.
Bỗng nghe tiếng động vang từ trong phòng.
Tiếng bánh xe gỗ lăn trên nền đá ngày càng gần.
Sau bình phong, một dáng người quen thuộc dần hiện ra.
Lần đầu tiên sau khi xảy ra chuyện, ta gặp lại Lư Yến Đoan.
Chàng ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
Gương mặt đã gầy đi nhiều, tấm lưng vốn thẳng giờ cũng khom lại.
Chỉ có thần sắc ấy, vẫn lạnh nhạt hờ hững như xưa.
Không để ý ánh mắt quan tâm của ai, chàng chỉ lặng lẽ nhìn ta, trầm giọng hỏi:
“Cô nương thực lòng muốn chuộc tội?”
Ta nghẹn lời, sững người gật đầu.
“Được.”
Chàng bỗng cười khẽ, nụ cười lạnh lẽo như sương, châm chọc:
“Vậy thì khỏi phải xuất gia gì cả, gả cho ta là được.”
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com