“Mua giày cho đứa con hoang ngoài kia thì được, mà con ruột mình lại không xứng đáng à?”
Tiểu Hoa đứng bên cạnh Triệu quả phụ, ngẩng cao đầu nói với tôi đầy kênh kiệu:
“Ông ấy không phải ba mày, ông ấy là ba tao.”
Mắt tôi đỏ hoe:
“Mày nói bậy, ông ấy là ba tao, tao mới là con ruột của ổng.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰 🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍 🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋 🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Nhưng tụi tao sống chung, ổng là ba tao.”
Lời nói ấy như một nhát rìu sắc lẹm, c.h.é.m tan giấc mơ trong tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng bừng tỉnh:
Thì ra từ lúc ba tái hôn, tôi đã không còn ba nữa.
Sau khi cãi nhau với mẹ con Triệu quả phụ, mẹ tôi tức giận đến mức cầm chổi chà toan đ.á.n.h tôi.
Bà ném mạnh đôi giày tôi để ngoài cửa xuống đất, giọng nghẹn ngào chất vấn:
“Tại sao con lại đi tìm ông ta xin đồ?”
“Con cần gì sao không nói với mẹ? Nếu con thương ông ta đến vậy thì đi theo ông ta mà sống đi!”
Có lẽ, đứa trẻ nào lớn lên trong gia đình có ba mẹ ly hôn cũng sẽ có một khoảnh khắc như thế.
Người yêu con hơn, luôn là người sợ mất con hơn — nên mới nói năng cứng rắn, trái lòng.
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu:
“Không phải vậy đâu, mẹ à.
“Con chỉ không muốn mẹ vất vả thêm nữa, con sợ mẹ mệt.”
“Mẹ ơi, con không đi diễn nữa đâu. Ngày mai con sẽ nói với cô giáo là con không đi nữa.”
Mẹ quay mặt đi thật nhanh, bờ vai run lên từng đợt.
Một lúc lâu sau, bà mới cúi xuống nhặt lại đôi giày, lấy kim chỉ ra vá từng đường từng mũi.
Vừa vá, vừa âm thầm rơi nước mắt.
Tôi không hiểu vì sao mẹ lại khóc, nhưng cũng thấy lòng buồn rười rượi, nước mắt cứ thế tuôn rơi theo.
Mẹ vá xong đôi giày, lau nước mắt trên mặt tôi, rồi mỉm cười nói:
“Nhược Nam, mẹ không thể sống như thế này mãi được.
“Mẹ phải để con có giày vừa chân, quần áo vừa người, phải có tiền mua vở bài tập và đề ôn luyện cho con.”
Tôi òa khóc còn to hơn.
Mẹ ơi, vở bài tập với đề ôn thôi… bỏ qua cũng được mà.
Nói là làm, hôm sau trời còn tờ mờ sáng, mẹ đã đạp xe của cậu lên huyện.
Bà khảo sát mấy ngày liền.
Vì không muốn ảnh hưởng đến việc lo đồng áng và chăm sóc tôi, nên mẹ quyết định chọn bán tào phớ.
Mẹ biết tự làm đậu hũ, xe ba bánh của cậu có thể mượn, chỉ cần sắm thêm cái loa rao hàng, mấy cái hộp và muỗng dùng một lần là có thể bắt đầu.
Chi phí đầu tư rất thấp.
Nhưng dân làng thì chẳng mấy ai tin mẹ làm nên trò.
“Trên phố người ta bán đậu hũ đầy ra đấy, ai thèm mua của cô ta?”
“Tiền dễ kiếm thế thì còn tới lượt cô ta chắc?”
Bà nội càng không tiếc lời mỉa mai:
“Cái số xúi quẩy của nó mà cũng đòi làm ăn kiếm tiền?
“Đừng đến lúc bị quản lý thị trường tịch thu luôn cái xe ba bánh của thằng anh thì khổ.”
…
Dù bị phản đối, mẹ vẫn hừng hực khí thế bắt tay vào làm.
Mà đúng là việc buôn bán không dễ như tưởng tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Suốt một tuần liền, mẹ đều ra khỏi nhà từ lúc gà gáy, tối mịt mới về.
Thế nhưng cả thùng đậu hũ vẫn còn dư quá nửa.
Lúc này, bà nội càng có cớ để giễu cợt:
“Lấy đại một thằng có con trai, ngoan ngoãn làm mẹ kế cho xong, bày đặt bươn chải làm gì cho khổ.”
Mợ tôi cũng góp lời:
“Diễm Tử, hay là thôi đi. Nhà họ Trương mình từ xưa tới giờ đã có ai có khiếu kinh doanh buôn bán đâu.”
Mẹ tôi không chịu tin vào số phận.
Bà nghiêm túc nghiên cứu, rồi nghĩ ra cách mới.
Bà cải tiến món đậu hũ, bắt đầu bán thêm loại đậu hũ mặn — trước giờ chúng tôi chỉ ăn loại ngọt, giờ còn có thể thêm cả ớt.
Mỗi sáng, mẹ đều đúng giờ đẩy xe đến cổng một trường cấp hai tư thục ở phía nam thành phố — nơi học sinh đông đúc nhất.
Phần ăn mẹ cho rất đầy, hương vị lại ngon.
Học sinh truyền tai nhau, chẳng bao lâu mẹ đã tạo được tiếng vang.
Nửa tháng sau, đến ngày Quốc tế Thiếu nhi mùng 1 tháng 6.
Tôi được xếp thi diễn thuyết vào hơn 11 giờ.
Tầm 10 giờ, mẹ tất tả chạy tới hội trường.
Bà khom người, vội vã đi đến chỗ tôi đang chờ vào thi, tóc tai ướt đẫm mồ hôi cũng chưa kịp lau.
Mẹ mở hộp giấy mang theo, lấy ra một đôi giày công chúa màu trắng tinh, lấp lánh, có hình bướm.
Bà cúi xuống, tự tay thay giày cho tôi, mỉm cười nói:
“Vừa khít luôn.”
Tôi mang đôi giày công chúa ấy lên sân khấu — và giành giải Nhất.
Đôi giày khiến tôi trở thành tâm điểm ghen tị của cả trường.
Tôi mang nó vào, cảm giác mình thật sự là một nàng công chúa được yêu thương hết mực.
Chỉ có điều hơi tiếc là giày vừa khít, tôi lo lắng nói:
“Mẹ ơi, lẽ ra mẹ nên mua lớn hơn một cỡ, để năm sau con còn đi được.”
Trẻ con ở quê lớn rất nhanh.
Nên người ta thường mua quần áo, giày dép lớn hơn hai ba cỡ để dùng cho được lâu.
Mẹ nói:
“Cứ mang thỏa thích đi, sang năm mẹ lại mua đôi mới cho con.”
Công việc bán đậu hũ của mẹ ngày càng phát đạt.
Từ một thùng thành hai thùng, rồi ba thùng.
Mợ tôi lúc rảnh cũng đến phụ tay một chút.
Tất nhiên là không làm không công.
Mẹ mua tặng mợ một chiếc váy rất đẹp.
Mợ mặc đi khoe khắp làng:
“Vẫn là phải dựa vào em chồng, chứ đàn ông nhà tôi chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện mua váy cho vợ đâu.”
Mẹ cũng giữ đúng lời hứa.
Bà mua cho tôi quần áo mới và cả đống…vở bài tập.
Bà dặn dò:
“Con phải học hành chăm chỉ, sau này thi đại học.”
“Con gái cũng phải thi đại học ạ?”
Lúc ấy ở quê, nhiều người đã bắt đầu ra các thành phố ven biển làm công nhân, mở rộng tầm mắt, nên dần dần mới coi trọng việc học.
Nhưng học hành vẫn là một loại đặc quyền — ở nông thôn, đặc quyền đó thường chỉ dành cho con trai.
Còn con gái…
Chỉ như lớp đất nuôi dưỡng, làm phân bón cho con trai trong nhà lớn lên.