“Em không chịu sinh con trai, làm mẹ anh phải nằm liệt giường như vậy. Đã không biết hối lỗi thì thôi đi, nói năng còn hỗn hào.”
Đám người cổ hủ xung quanh cũng nhao nhao hùa theo:
“Đúng đó, Xương Thịnh à, cậu phải dạy dỗ lại vợ mình, con bé này đúng là chẳng ra gì.”
“Ly dị luôn đi, tôi giới thiệu cho cậu một cô chịu đẻ.”
“Phải đấy, Xương Thịnh nó tốt thế này mà, Diễm Tử à, cô cứ chiếm bô xí không chịu ị thì thôi đi.”
…
Có lẽ chính những lời này đã tiếp thêm dũng khí cho ba tôi.
Cũng có thể là do bị bà nội rót vào tai cả ngày lẫn đêm suốt thời gian qua, lòng ông sớm đã lung lay.
Ông gồng cổ nhìn mẹ tôi, nói:
“Trương Diễm, mẹ muốn có cháu, làm con trai sao anh có thể trơ mắt nhìn bà nhịn đói đến c.h.ế.t được?”
“Nếu em không chịu sinh, thì mình ly hôn đi!”
Hồi đó ở quê, chuyện ly hôn hiếm lắm.
Có người say rượu đ.á.n.h vợ, có người lăng nhăng khắp nơi.
Có người chẳng chịu làm ăn, có người lúc vợ đang sinh lại bận chơi đ.á.n.h bài.
Vậy mà vợ chồng họ vẫn cứ dính lấy nhau qua ngày, lục đục cãi vã nhưng chẳng ai chịu bỏ ai.
So ra, ba tôi còn tốt hơn nhiều.
Ông biết đ.á.n.h bông, có tay nghề.
Tiền kiếm được hầu như đưa hết cho mẹ.
Không bài bạc, không rượu chè, thỉnh thoảng còn giúp việc nhà.
Có lẽ ông tự thấy mình là người chồng tốt, nên mới tin chắc rằng mẹ sẽ nhượng bộ.
Mẹ tôi quả thật im lặng một lúc.
Ba tôi được đà lấn tới:
“Nếu em không chịu sinh thì ly hôn đi, có khối người sẵn lòng sinh con cho anh.”
Mẹ bật cười.
Cười đến mức khóe mắt đỏ hoe, nói:
“Được, ly thì ly.”
“Em chỉ có một yêu cầu: Nhược Nam phải theo em.”
Mẹ hành động rất dứt khoát, ngay tối hôm đó đã sang làng bên tìm cậu, cùng nhau đến bàn chuyện ly hôn.
Bà nội, người trước đó còn nằm liệt giường, giờ lại tỉnh táo hẳn.
Bà đưa cho tôi lọ đường phèn vốn giấu kỹ trong tủ:
“Nhược Nam, con mang họ Lưu, là người nhà họ Lưu.”
“Bà nội và ba luôn coi con là báu vật, con phải ở lại với ba, hiểu chưa?”
Nhưng mẹ không nhượng bộ:
“Các người muốn tìm người khác sinh cháu nối dõi thì tôi càng phải mang Nhược Nam đi.”
“Đây là đứa con tôi liều mạng mới sinh ra được, tuyệt đối không để nó lại cho các người chà đạp!”
Cuộc thương lượng rơi vào bế tắc.
Ba tôi vốn là người thiếu chính kiến, giờ bắt đầu d.a.o động muốn nhượng bộ.
Bà nội kéo ông ra ngoài bàn riêng.
Tôi trốn trong góc tường, nghe thấy bà nói:
“Nhược Nam sắp mười tuổi rồi, tính ra cũng coi như nửa suất lao động.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu con sinh thêm con trai, nó có thể phụ chăm em, còn nếu tái hôn không suôn sẻ, thì con có thể lợi dụng con bé để ép Diễm Tử quay lại.”
Lòng dạ con người thật đáng sợ.
Quay lại bàn đàm phán, thái độ ba tôi đã thay đổi hoàn toàn, nhất quyết giữ tôi lại.
Mẹ tức đến bật cười lạnh lùng:
“Được thôi, vậy thì khỏi ly hôn.”
“Mai tôi đi triệt sản, có giỏi thì đi kiếm con với vợ bé ngoài kia đi.”
“Có đẻ ra cũng chẳng được nhập hộ khẩu đâu, nhà họ Lưu các người đời này tuyệt tự cho tôi!”
Hồi đó không giống bây giờ.
Người dân bình thường rất khó làm hộ khẩu cho con ngoài giá thú.
Bà nội bắt đầu sốt ruột.
Sau một hồi giằng co, mẹ chẳng đòi hỏi gì, chỉ lấy quyền nuôi dưỡng tôi.
Bà nội buông lời ác độc:
“Mày mang Nhược Nam đi rồi thì sau này nó không còn dính líu gì đến nhà họ Lưu. Tiền nuôi nó, bọn tao một xu cũng không bỏ ra.”
Tôi ngẩng đầu cứng rắn nói:
“Các người không nuôi tôi, sau này tôi cũng không phụng dưỡng ai trong nhà họ Lưu hết.”
Bà nội cười khẩy:
“Tao có con trai, sau này sẽ có cháu trai, ai cần một đứa con gái như mày nuôi dưỡng.”
Bà bắt đầu đi khắp làng nói xấu mẹ tôi:
“Nó không chịu sinh thêm, lại còn dắt theo đứa con gái, ai mà thèm lấy nó.”
“Thằng Xương Thịnh nhà tôi tốt thế mà nó còn không biết quý, rồi sẽ có ngày nó phải hối hận!”
Người trong làng cũng xì xào bàn tán về mẹ tôi:
“Trương Diễm đúng là ngu, Xương Thịnh là người đàn ông tốt mà.”
“Vợ chồng cưới lần đầu chẳng phải vẫn hơn tái hôn à? Giờ không chịu sinh nữa, sau này còn mong lấy được ai tử tế sao?”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰 🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍 🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋 🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Ở quê lúc đó, chuyện nối dõi tông đường là điều quan trọng nhất.
Người phụ nữ nếu không còn khả năng sinh con thì trên thị trường hôn nhân coi như nằm dưới đáy chuỗi thức ăn.
Nhưng mẹ tôi chẳng quan tâm.
Bà từ chối đề nghị của cậu là ở lại nhà cậu lâu dài, quyết tâm sửa lại căn nhà tổ do ông ngoại để lại.
“Cậu của con có vợ con rồi, mình ở nhờ vài hôm thì được, ở lâu thể nào mợ con cũng có ý kiến.”
“Mình ở nhà người ta cũng không thoải mái, nhà tranh có mục nát thế nào đi nữa thì cũng là chỗ của hai mẹ con mình, muốn làm gì thì làm.”
Mẹ leo lên mái nhà sửa, tôi đứng bên dưới chuyền ngói cho bà.
Bà vừa làm vừa khe khẽ hát một giai điệu vui vẻ.
Ánh hoàng hôn rực rỡ, chiếu sáng những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt mẹ.
Chẳng hề giống dáng vẻ một người phụ nữ vừa mới ly hôn.
Ba đạp xe ngang qua.
Ông lấy từ túi áo ra một nắm đậu phộng rang đưa cho tôi, rồi ngẩng cổ nói với mẹ:
“Anh vừa đi xem mắt về…”
Mẹ ngừng tay, mặt đầy vẻ hóng chuyện:
“Rồi sao? Thành không?”
Ba nhăn mặt:
“Diễm Tử, cô ta không bằng em.”
“Anh vẫn còn tình cảm với em, chỉ cần em chịu sinh cho anh một đứa con trai thì…”
Mẹ lập tức đập mạnh mảnh ngói vỡ trong tay xuống đất, rơi trúng ngay chân ba khiến ông đau đớn kêu oai oái.