Bà nội phải chịu đựng hơn một tháng trời, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bùng nổ cãi vã dữ dội với Triệu quả phụ.
Bà nội mắng Triệu quả phụ là kẻ vô phúc, khắc c.h.ế.t chồng, giờ lại không giữ nổi con.
Triệu quả phụ mắng lại bà nội là đồ sao chổi mang tai họa, nếu không phải bị ép uống chén t.h.u.ố.c dưỡng thai con trai gì đó, thì đứa bé trước đây chắc chắn đã sinh ra được.
Hai bên lao vào đ.á.n.h nhau một trận tơi bời.
Kết quả, bà nội gãy hai cái xương sườn, Triệu quả phụ thì bị què một chân, còn ba tôi mặt mũi tay chân đều bị thương, trầy trụa đầy mình.
Sau vụ đó, cuối cùng bà nội cũng tin lời bác sĩ nói từ trước — Triệu quả phụ không thể sinh con nữa.
Một người đàn bà không thể sinh đẻ thì giữ lại làm gì?
Bà ta lại bắt đầu xúi ba tôi ly hôn, nhưng Triệu quả phụ đâu dễ đối phó như vậy.
Bà ta đứng ngay giữa sân nhà c.h.ử.i bà nội té tát, từ tổ tiên mười tám đời nhà họ Lưu đều bị lôi ra mắng một lượt.
Còn dọa rằng nếu bà nội dám xen vào chuyện giữa bà ta với ba tôi thêm lần nào nữa, thì sau này ngay cả cơm cũng không cho ăn, cứ để bà nội c.h.ế.t đói dần đi.
Trước sự ngang ngược tuyệt đối như thế, mấy chiêu “khóc lóc ăn vạ” của bà nội hoàn toàn vô dụng.
Tết năm đó, nhà tôi náo nhiệt lạ thường.
Mẹ mặc chiếc áo khoác đỏ mới tinh, giày da đen bóng.
Bà cũng mua cho tôi một chiếc áo bông đỏ, quần mới và một đôi bốt trắng tinh.
Hôm về quê trời đang đổ tuyết.
Mẹ bước đi với sống lưng thẳng tắp, mỗi bước để lại một dấu giày in sâu trên nền tuyết trắng xóa.
Tuyết rơi lả tả xuống mái tóc đuôi ngựa cao cao mà mẹ buộc.
Nhìn từ phía sau, bà trông cứ như một cô gái đôi mươi.
Còn nhìn từ chính diện, toàn thân toát lên vẻ tự tin đầy khí thế.
Bà mỉm cười thản nhiên với từng người dân trong thôn từng bàn tán hoặc cười nhạo mẹ con tôi.
Rồi quay sang bảo tôi:
“Đừng bận tâm đến cái nhìn và lời chê cười của những kẻ ếch ngồi đáy giếng.”
“Thế giới của họ nhỏ bé đến đáng thương, mãi mãi chỉ thấy được một góc bé tẹo trước mắt.
“Chúng ta chỉ cần sống cho tốt, làm điều đúng đắn — vậy là đủ rồi.”
Bên họ hàng nhà ba, từ sau khi ly hôn gần như chẳng ai qua lại với mẹ con tôi nữa.
Vậy mà năm ấy, Tết đến ai nấy đều kéo tới chúc Tết.
Cả làng mặt mày hớn hở, ai cũng khen mẹ tôi giỏi giang.
Không ngớt lời khen tôi:
“Nhược Nam đúng là hiểu chuyện, giờ học ở trường Trí Viễn, sau này nhất định sẽ thi đậu trường đại học danh tiếng.”
“Bác nhìn con lớn lên từ bé, con thông minh từ nhỏ, đúng là đứa có tiền đồ.”
“Không chỉ xinh đẹp giống mẹ, mà cái vẻ lanh lợi cũng y hệt mẹ con.”
…
Ngoài ra, còn có rất nhiều người đến tận nhà mai mối.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰 🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍 🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋 🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài mấy bà mai mối “đúng nghĩa”, còn có người tự ý đứng ra làm mai cho “em họ bên ngoại”, “anh họ bên nội”, hay “cháu trai lớn” gì đó của mình.
Có thầy giáo từng ly hôn.
Có tài xế lái máy xúc góa vợ.
Có “trai già” hơn ba mươi tuổi chưa từng kết hôn, đang làm công trong xưởng.
Dù là ai, cũng đều hơn đám đàn ông ngày trước chỉ muốn cưới mẹ tôi về làm bảo mẫu.
Hơn nữa, dẫu họ không có con trai, cũng chẳng ai đòi mẹ tôi nhất thiết phải sinh con trai cho họ.
Thấy không — trước sức mạnh tuyệt đối, những ràng buộc tưởng như không thể lay chuyển, thật ra cũng có thể nhượng bộ.
Trong làng, trước kia Trương Ma Tử cũng từng nhờ người đến mai mối.
Lần này về quê ăn Tết, có người trêu gã: “Diễm Tử vẫn còn độc thân đó, thử lại xem sao?”
Trương Ma Tử chỉ cười cười: “Mấy người đừng lấy tôi ra làm trò đùa, Diễm Tử giờ là bà chủ rồi, người như cô ấy sao thèm để ý tới tôi chứ.”
Nhưng mẹ tôi từ chối hết.
“Bây giờ tôi chỉ muốn ở bên Nhược Nam lo cho con bé thi đại học, chuyện khác tạm thời không tính.”
Dân làng lại bắt đầu bàn tán:
“Sau này Nhược Nam lấy chồng rồi, chẳng lẽ cô ấy cũng đi theo luôn chắc?”
“Cô ấy vẫn cố chấp quá, nếu là tôi thì tranh thủ lúc còn đang ‘hot’, kiếm tấm chồng tốt mà cưới, để có chỗ dựa nửa đời sau…”
…
Nhưng những lời bàn ra tán vào ấy, cũng chỉ dám nói sau lưng, không ai còn dám nhắc trước mặt mẹ tôi nữa.
Tết năm đó về quê, mẹ còn định tuyển thêm một nhân viên phục vụ cho quán.
Buôn bán thực sự quá tốt, chỉ mình mẹ với cậu tôi làm không xuể.
Mà ruộng vườn thì không bỏ được, mợ phải ở nhà lo liệu, nghĩ tới nghĩ lui, mẹ đành tính thuê thêm người.
Tiền công bảy trăm tệ một tháng, bao ăn bao ở.
Một tháng được nghỉ bốn ngày.
Thời ấy đi làm công ở mấy xưởng dưới Quảng Đông, mỗi tháng cũng chỉ tầm tám trăm tệ, mà còn xa nhà.
Điều kiện mẹ đưa ra thật sự rất thẳng thắn và ổn áp.
Bà chỉ mới tiện miệng nhắc với vài người, mà tối đến cả làng đã biết.
Bà già nhà kia từ lúc mẹ con tôi về đến giờ chưa ló mặt ra lần nào, vậy mà tối hôm đó lại lò dò tới.
Bà dúi cho tôi một gói kẹo bạc hà nhỏ: “Nhược Nam, cầm lấy.”
“Tôi không cần đâu, nhà tôi có rồi.”
Bà ta sốt ruột: “Cầm đi mà, hồi nhỏ con thích ăn nhất là loại này, bà nội cố tình mua cho con đấy.”
Hồi nhỏ nhà nghèo, tôi lại hay thèm đồ ngọt.
Có lần nhặt viên kẹo bạc hà bà đ.á.n.h rơi dưới đất ăn, bà ta lấy chổi tre đ.á.n.h tới nỗi lưng tôi rướm đầy vết máu.
Từ lần đó, bà còn khóa luôn hộp kẹo lại trong tủ.
Tôi mở nắp hộp đồ ăn vặt, chỉ vào đống kẹo các loại bên trong: “Mẹ tôi mua kẹo hiệu Từ Phúc Ký cho tôi, ngon hơn kẹo bạc hà nhiều.”