Vọng Minh Nguyệt

Chương 2



Năm Giang Lâm mười sáu tuổi, ta và hắn cùng theo học tại Thái học. Có một năm vào đêm Thượng Nguyên, vì đuổi theo tên tiểu tặc trộm túi thơm của ta mà hắn bị lạc trong ngõ hẹp. Vừa vặn gặp vài tên công tử thế gia vốn dĩ hắn đã chẳng vừa mắt, lúc ấy đang chặn một cô nương dung mạo xinh đẹp ở góc tường để buông lời trêu ghẹo.
Giang Tiểu hầu gia từ nhỏ đã luyện võ, lại ưa hành hiệp trượng nghĩa, chẳng mất đến ba chiêu hai thức đã đánh bọn lưu manh kia mặt mũi bầm dập, lăn lộn chạy trối chết.

Cô nương mềm yếu, khóc như hoa lê trong mưa, nắm chặt vạt áo hắn mà dập đầu cảm tạ. Hắn nói, trong ánh đèn hoa rực rỡ quay đầu lại, chỉ một ánh nhìn đã vĩnh viễn vạn năm.

Vì cô nương ấy nhìn nhiều thêm vài lần túi thơm hoa lan của ta, hắn liền chau mày, vung tay, tiêu sái tặng đi vật ta yêu thích nhất một cách hào phóng. Chuyện này khiến ta giận dỗi với hắn gần nửa tháng, mãi đến khi hắn trộm được một bản thương phổ từ thư phòng phụ thân mình mang ra, cơn giận ấy mới tan biến.

Năm đó ta mười bốn tuổi. Trong buổi thi thơ ở Liên Trì, ta thấy từ xa Giang tiểu hầu gia hớn hở chỉ về một cô nương, phấn khích nói với bằng hữu cái gì mà ngàn dặm nhân duyên, chỉ là một sợi tơ mà thôi. Ta nghẹn xuống một miếng bánh quế hoa, bỗng thấu được chút ít ý vị "mệnh trời trêu ngươi".

Bởi ta biết, đó chính là Tứ tiểu thư Từ Nguyệt Hằng nhà Từ Quốc công. Bởi ai cũng biết, kẻ tử thù nhiều năm của phụ thân hắn - Dũng Nghị hầu Giang Ngật chính là Từ Mậu Quốc công. Đã là thù nhà, nào có chỗ cho thiện duyên.

Nhưng số mệnh chính là như thế, phải có nhân quả tuần hoàn, phải có gian nan truân chuyên, phải dồn đẩy con người đi qua hết thảy bãi dâu nhân thế. Tựa hồ ta có muôn vàn lựa chọn, song thực chất chưa từng có một đường nào khác.

Ngày thứ ba Giang gia cấp bách bị giam vào ngục, Từ Tứ tiểu thư đã ngồi kiệu đỏ, trống chiêng rộn rã tiến thẳng vào phủ Trừng vương.

Đêm ấy, thịnh kinh tuyết rơi suốt cả đêm, bóng người cô độc run rẩy trong chiếu ngục.

4.


Giang Lâm trở về khi trời đã khuya. Sớm hơn ta dự liệu đôi chút. Ta vùi mình trong chăn gấm dày, nghe tiếng hắn cẩn thận cởi bỏ quan phục sột soạt mà chợt ho dữ dội. Hắn gần như lập tức tới bên, mày mắt tuấn tú nhíu chặt, mở miệng chất vấn:


“Bị nhiễm phong hàn bao lâu rồi? Sao không cho người báo với ta? Ta chỉ vài ngày không về, nàng đã chăm sóc mình thành ra thế này ư?”

Hắn hiếm khi lải nhải như vậy. Ta mượn ánh trăng nhìn vào mắt hắn đầy lo lắng, mấy ngày chưa về nhà, hắn cũng gầy đi không ít.

“Không sao, chuyện nhỏ thôi. Chàng bận công vụ, không cần phân tâm vì ta.”

Như dự liệu, trong đôi mắt vốn luôn lạnh lùng thờ ơ của hắn thoáng hiện vẻ áy náy, lại vươn tay cẩn thận kéo chăn đắp kín cho ta. Những năm qua, hắn đối đãi với ta không tệ, quả thực là như thế.

“Hôm nay ta nghỉ một ngày, ở nhà bầu bạn cùng nàng.”

Giọng hắn dịu dàng, hiếm khi đưa ngón tay chạm nhẹ chóp mũi ta. Nếu không phải trên y phục hắn còn vương mùi trầm hương nhè nhẹ, có lẽ ta sẽ thực sự thấy dễ chịu với chút ôn tình hiếm hoi này. Mười năm hôn phối, chúng ta là đôi phu thê tôn trognj nhau như khách nhất thiên hạ.

Ta khẽ rủ mi, không đáp lời. Hắn vén chăn lên giường, lặng lẽ nằm bên cạnh ta. Chẳng bao lâu sau, hơi thở đã đều đặn, an ổn chìm vào giấc ngủ.

Mười năm lưu lạc nơi hoang mạc khiến ta mang di chứng hàn bệnh, ngay cả đêm hè nóng bức, tay chân vẫn luôn lạnh giá. Có lẽ trong phòng quá tĩnh lặng, có lẽ gió ngoài song cửa sổ khẽ động, ta vừa trở mình, hắn lập tức nghiêng lại, cánh tay khoác ngang eo ta, bàn tay nóng bỏng bất ngờ bao lấy bàn tay lạnh lẽo của ta. Ta theo phản xạ muốn gỡ ra, hắn lại đưa tay còn lại vòng qua gáy ta, khẽ kéo một cái, cả người ta lập tức rơi trọn vào lồng ngực của hắn.

Hơi thở nóng ấm phả bên cổ, đầu ngón tay đặt trên bụng ta, vô thức mơn trớn. Tư thế này đối với chúng ta là quá mức thân mật. Mười năm thành thân, ngoài những khoảnh khắc ngắn ngủi triền miên, chúng ta quen thuộc nhất vẫn là quay lưng lại với nhau mà ngủ.

Có lẽ hắn thực sự mệt mỏi, giọng ngái ngủ khàn khàn, cúi đầu cọ cọ nơi gáy ta, thì thầm:

“Ngủ đi, để ta ôm một lát. Bao ngày nay chưa từng ngủ được trọn giấc.”

Ta chợt nhớ hắn từng nói, mười năm chìm nổi, chẳng biết từ bao giờ hắn đã hình thành thói quen chỉ ở bên ta mới có thể ngủ yên giấc. Hơi thở sau lưng ngày càng gấp gáp, nóng rực hệt như thiêu đốt da thịt ta. Hắn quá gần, hương trầm hương như ẩn như hiện liên tục xộc vào mũi, gợi một cơn chua xót nơi lồng ngực.

Cốc cốc cốc.

“Tướng quân… đã nghỉ chưa?”

Gã sai vặt Lục Tử bên cạnh Giang Lâm cẩn thận gõ cửa. Ta đặt tay lên cánh tay hắn, hơi gượng dậy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Giang Lâm vẫn nhắm mắt, song vòng tay càng siết chặt, trầm giọng không vui:

“Chuyện gì?”

“Là… Hứa phó tướng truyền lời, nói bên Ngự Khu đài có việc khẩn, thỉnh tướng quân qua xử lý…”

Nghe vậy, hắn khẽ khựng lại, trên trán khẽ hình thành vết nhăn, ngẩng đầu nhìn ta. Ta chỉ gật đầu, quen thuộc đứng dậy giúp hắn mặc áo, vấn tóc. Hắn cao lớn, ta vòng tay qua eo hắn, cúi đầu thắt nút thắt lưng. Ngẩng đầu lại bất cẩn chạm vào cằm hắn. Hắn thuận thế ôm chặt ta, một tay xoa nhẹ sau gáy, một tay siết lấy vòng eo. Cằm nặng nề đặt trên vai ta, môi mỏng khẽ áp vào bên tai thì thầm:

“Thời cuộc sắp định, A Ngu, chúng ta cũng nên có con rồi.”

Tim ta chợt lỡ nhịp.

Mười năm trước, theo hắn lưu đày ra khỏi kinh, những ngày loạn lạc, hận thù vây bủa, sống nay chết mai. Hắn ghi ơn ta cứu giúp, từng hứa cả đời không phụ. Đối diện bên án, có thể thủ lễ phu thê. Đồng hành trong gió tuyết, cũng mong thấy nhau đầu bạc. Nhưng rốt cuộc thì ta và hắn vẫn mang nặng chuyện xưa, tâm thế chưa từng có một ngày an ổn. Cho nên bao năm nay, từ lần đầu tiên hoan hảo cùng hắn, ta đã luôn lén uống thuốc tránh thai.

Phương thuốc ấy chính là hôm ta xuất cung, Thái hậu bí mật nhét vào bọc hành lý cho ta. Con đường phía trước mịt mờ, bà cũng mong ta thận trọng trong từng bước đi.

Hắn luôn biết cả.

Năm ấy, ta cứu hắn ra ngục, phụng theo ý chỉ mà thành hôn, theo hắn lưu đày ngàn dặm. Hắn muốn ngầm liên hệ cựu bộ của Hầu gia, ta dùng nhân mạch giúp hắn chuẩn bị khơi thông. Hắn muốn kết giao cùng chư tướng phương Bắc, ta dùng tư ấn nhà họ Tạ làm cầu nối.

Quan hệ đồng minh giản đơn mà vững chãi ấy luôn duy trì hòa thuận cho đến mùa xuân năm thứ tư bị lưu đày. Năm ấy, nhân dịp Thái hậu mừng thọ sáu mươi tuổi, thỉnh cầu Thánh thượng đại xá thiên hạ. Dù nơi tha phương ngàn dặm, ân điển ấy vẫn khiến tên của Giang Lâm được ghi vào danh sách đặc xá. Từ đó, hắn thoát khỏi thân phận tội thần, có thể theo kế hoạch chính thức ghi danh nhập ngũ.