Lâm Bạc Thâm vẫn cử người đến căn hộ Lục Thành này dọn dẹp thường xuyên, chính vì vậy ở đây luôn rất sạch sẽ.
Bọn họ từ sân bay đến đây cất hành lý.
Sau đó đi thăm Tiểu Đậu Nha.
Phó Mặc Tranh hẹn Tiểu Đậu Nha ở quảng trường cách tiểu khu Đô Hối không quá xa.
Trong quảng trường nuôi rất nhiều chim bồ câu, và một số phụ huynh đưa con cái của họ đi mua thức ăn để cho chim ăn.
Phó Mặc Tranh trong nháy máy đã nhìn thấy Tiểu Đậu Nha ngồi trên ghế tắm nắng với một cái cặp màu đỏ trên lưng.
Phó Mặc Tranh chỉ vào Tiểu Đậu Nha ở cách đó không xa, cười nói với Lâm Bạc Thâm: “Người đó là Tiểu Đậu Nha”
Lâm Bạc Thâm ngước mắt lên nhìn, một khoảng trống không, nhưng anh ấy vẫn cười dịu dàng khen: “Tiểu Đậu Nha rất dễ thương”
Phó Mặc Tranh kéo Lâm Bạc Thâm sang hướng đó.
Tiểu Đậu Nha hỏi: “Chị Đường Đậu, đây là người yêu chị sao?”
Phó Mặc Tranh cười giới thiệu: “Anh ấy tên Lâm Bạc Thâm, là người yêu chị”
Tiểu Đậu Nha nhoẻn miệng cười dễ thương nói: “Chị Đường Đậu, người yêu chị đẹp trai lắm, em rất thích. Người bố trong tưởng tượng của em cũng anh tuấn như thế này”
Phó Mặc Tranh nói với Lâm Bạc Thâm: “Tiểu Đậu Nha nói anh giống bố em ấy”
Lâm Bạc Thâm cố kìm nén sự chua chát trong ánh mắt và nói với giọng khàn khàn: “Không bằng chúng ta làm bố mẹ của Tiểu Đậu Nha một ngày đi”
Một người thông minh như Lâm Bạc Thâm, mơ hồ đoán ra thân phận của Tiểu Đậu Nha mà cô ấy tưởng tượng là gì.
Phó Mặc Tranh nghe thấy lời đề nghị của Lâm Bạc Thâm như vậy, lặng người đi một chút, có hơi ngạc nhiên”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô ấy: “Vậy chúng ta hỏi Tiểu Đậu Nha xem có đồng ý không?”