– Chị Lý nói đúng, em nên sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, không lại thành trò cười cho mọi người như ai đó
“Cười đi, cười đi, giờ cứ cười nhạo tao đi, châm chọc tao đi. Không lâu sau chúng mày sẽ phải hối hận với những lời này”
Văn Phương oán hận nghĩ: “Đến lúc đó, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá”
Nhưng những lời các cô nói lại là cơ hội tốt của cô ta. Ánh mắt Văn Phương nhìn chằm chằm máy tính, lặng lẽ cười.
Nhìn nụ cười quỷ dị của cô ta, tuy là giữa hè nhưng hai người đều thấy lạnh lẽo. Hai người nhìn nhau, thoáng yên lặng. Tục ngữ nói đúng: có thể đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân..
Bên kia, Yến hội Triệu gia đã chuẩn bị không sai biệt lắm. Phụ nữ họ Triệu và người hầu mệt muốn c.h.ế.t. Hôm nay, Triệu phu nhân và Dung tẩu đều nghỉ ngơi sớm, Chu Thiến cũng mệt mỏi nằm lăn trên giường. Tuy rằng mọi chuyện bọn họ đều không cần nhúng tay vào làm nhưng có bao nhiêu chuyện cần quan tâm, đám người hầu có chuyện gì cũng đều hỏi ý kiến của cô. Mấy ngày như vậy, Chu Thiến cảm thấy não như banh ra.
Triệu Hi Thành đi xã giao về chỉ thấy vợ đang nằm trên giường. Anh đi tới, đầu tiên hôn cô thật nồng nàn, đến khi hai người thở dốc thì mới buông cô ra.
Vừa nói anh vừa ôm cô vào lòng. Chu Thiến giật giật, tìm vị trí thoải mái nhất, nghe nhịp tim đập của anh, thỏa mãn hừ một tiếng rồi mới nhỏ giọng trả lời:
– Đúng vậy, mệt mỏi quá, cũng không muốn làm gì cả.
Triệu Hi Thành ôm chặt cô, cằm vuốt ve tóc cô, mũi tràn ngập hương thơm từ mái tóc cô, trong lòng vô cùng hạnh phúc. Bỗng nhiên cảm thấy, cứ ôm cô như vậy cả đời cũng là chuyện mỹ diệu. Anh bị ý nghĩ của mình làm rung động, chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có những ý nghĩ lãng mạn này.
Anh khẽ cười, tim đập mạnh, gọi:
– Thiệu Lâm!
– Ưm?
Chu Thiến nằm trong lòng anh nhẹ nhàng đáp một tiếng. Ánh mắt Triệu Hi Thành dịu dàng vô cùng:
– Chờ yến hội xong, anh xin nghỉ phép, chúng ta đi lịch được không?
– Đi du lịch? Chu thiến giọng mơ mơ hồ hồ
Triệu Hi Thành nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, khẽ cười:
– Đúng, chúng ta đi hưởng thụ thế giới hai người, coi như là tuần trăng mật, em muốn đi đâu?
– Cửu Trại Câu, em muốn đi Cửu Trại Câu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ý thức của Chu Thiến càng lúc càng mơ hồ.
Khóe miệng Triệu Hi Thành càng tươi cười:
– Được, chúng ta đến Cửu Trại Câu, ở đó phong cảnh rất đẹp, còn đến cả Hoàng Sơn ngắm mặt trời mọc, đến Tây Song Bản Nạp, đến Tây Tạng ngắm tuyết, đến Mông Cổ xem thảo nguyên…
Chu Thiến dần chìm trong giấc mơ xinh đẹp này của anh, để mặc anh ôm càng lúc càng chặt. Khóe miệng cô khẽ mỉm cười, dường như có giấc mơ ngọt ngào
Ánh trăng dịu dàng như nước lặng lẽ tiến vào, rải lên hai người đang ôm chặt nhau một tầng ánh sáng hạnh phúc.
Sáng sớm, Chu Thiến bị tiếng động nhỏ làm thức giấc. Mở mắt ra thấy Triệu Hi Thành rón rén ngồi dậy. Anh cả người chỉ mặc chiếc quần tam giác, rón ra rón rén khiến người ta buồn cười nhưng Chu Thiến thì không cười. Cô biết anh làm vậy là vì không muốn đ.á.n.h thức cô. Lòng cô đầy cảm động, thì ra anh cũng là người rất biết quan tâm đến người khác.
Bất giác cô mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Chào buổi sáng
Triệu Hi Thành ngẩn ra, quay đầu cười xin lỗi:
– Là anh đ.á.n.h thức em à
– Không phải, tối qua ngủ sớm nên dậy sớm
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên làn da trần của anh khiến da anh như phủ thêm lớp ánh sáng bóng loáng. Chu Thiến nhìn mà có hơi ngây người, nói thật ra, dáng người của anh… thật sự là rất được!
Triệu Hi Thành thấy cô ngây ngốc như vậy thì cười tà mị, sau đó không hề xấu hổ mà bắt đầu đứng tạo dáng như lực sĩ, phô bày cơ bắp của mình trước mặt cô
– Thế nào, dáng người của chồng em không tệ chứ! Không kém chút nào đúng không?
Sau đó quay sang nhìn cô, hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ như tượng Hy lạp đầy đắc ý.
Khóe miệng Chu Thiến giật giật, thật đúng là đồ siêu cấp tự kỉ…. Chu Thiến lau mồ hôi lạnh ở thái dương:
– Mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm.
Triệu Hi Thành đi tới, ngồi bên cạnh cô, sau đó nghiêng người tới gần, đôi mắt thâm thúy lưu chuyển có vẻ đẹp mê hồn. Anh cười tà mị với cô:
– Cô gái, em thừa nhận rằng em bị anh mê hoặc rồi đi, vừa rồi em còn chảy nước miếng
Chu Thiến vội vàng sờ miệng, may mà không đụng phải chất lỏng khả nghi gì, Triệu Hi Thành khẽ cười dựa vào người Chu Thiến, Chu Thiến thẹn quá hóa giận, lấy chiếc gối phía sau nện lên đầu anh.