Trên đường, Cao Nhân vẫn nhìn chăm chú khung cảnh bên ngoài, Tiểu Mạt hỏi ông mấy câu nhưng ông cũng mặc kệ. Khóe miệng Chu Thiến giật giật, Tiểu Mạt chỉ đành cười xuề xòa:
– Là cao nhân tính tình ai chẳng có chút cổ quái…
Đến lúc này, Chu Thiến hoàn toàn mất hi vọng với vị “cao nhân” này.
Ba người tới bệnh viện, Chu Thiến tuy rằng không còn hi vọng nữa nhưng nếu đã mời đến thì cảm thấy nên để ông nhìn xem sao. Hoặc đúng như lời Tiểu Mạt nói: “Chân nhân bất lộ tướng”. Cho dù chẳng được gì nhưng trời nóng như vậy, ông từ xa đến cũng nên chăm sóc chu đáo.
Nghĩ như vậy, lòng Chu Thiến thoải mái hơn. Cô dẫn ông vào phòng bệnh, đẩy cửa vào đã thấy một người phụ nữ hơn 50 tuổi đang ngồi bên giường, cúi đầu xem báo, chính là mẹ kế Lý Mai của cô. Trên giường, “Chu Thiến” nằm bất động, máy móc khẽ báo tín hiệu. Cũng không thấy cha, Chu Thiến cả kinh: Mẹ kế không phải đã về rồi sao? Sao đột nhiên lại đến?
Lý Mai thấy động thì ngẩng đầu, thấy cô thì nghi hoặc hỏi:
– Chuyện gì? Tìm ai?
Phía sau, Tiểu Mạt nghe giọng bà cũng thấy lạ, khẽ nói thầm với Chu Thiến:
– Sao mẹ kế cậu lại ở đây? Bà ấy không phải đã về rồi sao? Giờ bà ở đây thì làm thế nào?
Chu Thiến nói:
– Cậu nghĩ cách dụ bà ấy đi ra chỗ khác đi
Tiểu Mạt gật đầu sau đó đi đến bên Lý Mai nói:
– Dì Lý, là cháu, cháu đến thăm Thiến Thiến.
Lý Mai thấy là Tiểu Mạt thì chỉ hơi gật đầu, bình thản:
– À, là Tiểu Mạt.
Lại cúi đầu đọc báo
Chu Thiến và Cao Nhân cùng đi vào, Tiểu Mạt lại hỏi Lý Mai:
– Dì, sao dì lại ở đây, sau khi Thiến Thiến qua cơn nguy hiểm không phải dì đã về rồi sao? Đúng rồi, chú đâu?
Lý Mai ngẩng đầu nhưng vẫn cầm tờ báo:
– Chẳng phải gần đây Thiến Thiến lại không tốt sao? Cha nó bảo dì lên. Chú của cháu đến chỗ bác sĩ rồi
Nói xong thì thở dài, thoáng lộ tia đau lòng. Tim Chu Thiến nhảy dựng, thất thanh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
– Không ổn? Có ý gì?
Chẳng lẽ, bệnh tình có chuyển biến xấu? Lý Mai lúc này mới buông tờ báo trong tay, nhìn cô hỏi:
– Cháu là ai?
Chu Thiến hơi bình tĩnh lại rồi nói:
– Cháu cũng là bạn của Thiến Thiến, hôm nay đến thăm cô ấy
Cô nghĩ rồi lấy 500 tệ ra đưa cho Lý Mai:
– Dì, đây là chút lòng thành của con, dì nhận lấy đi
Lý Mai từ chối không nhận nhưng Chu Thiến luôn kiên trì thì mới cười nhận tiền. Sắc mặt hiển nhiên tốt hơn nhiều, cũng nhiệt tình lên không ít.
Tiểu Mạt nhân cơ hội hỏi:
– Dì, vừa rồi dì nói Thiến Thiến không ổn là sao?
Chu Thiến lo lắng nhìn chằm chằm Lý Mai. Trong lòng van xin không phải là đáp án đó.
Sắc mặt Lý Mai buồn bã, thở dài một hơi, lắc đầu nói:
– Nghe cha nó nói là bị biến chứng, các cơ quan bắt đầu bị suy kiệt, để lâu thì nguy hiểm đến tính mạng. Đáng thương quá, còn trẻ như vậy mà mạng khổ, đều là bọn người xấu gây họa.
– Cái gì?
Sắc mặt Chu Thiến trắng bệch, vội lui mấy bước, đ.á.n.h rơi cả ví. Mà Tiểu Mạt cũng khiếp sợ vô cùng
Hai người bị tin xấu này bất ngờ đ.á.n.h tới không nói nên lời, cũng không để ý đến Cao Nhân đang chăm chú nhìn “Chu Thiến” trên giường bệnh da bọc xương, ánh mắt lóe sáng.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời nóng bừng thiêu đốt vạn vật mà trong phòng bệnh lại vô cùng mát mẻ, thậm chí còn như có từng đợt khí lạnh ùa vào.
Chu Thiến cảm thấy m.á.u toàn thân đông lại trong nháy mắt, tay chân lạnh buốt, người run lên. Tiểu Mạt đến bên giường, cầm tay “Chu Thiến” bưng miệng khóc
Lý Mai cũng lấy khăn tay chấm khóe mắt, trong lòng cũng có chút bi thương. Người ta nói, mẹ kế khó làm. Quan tâm, thương yêu thì bị bảo giả vờ giả vịt, giáo dục, trách mắng thì coi là ngược đãi. Cho nên vào cửa, bà không đ.á.n.h không mắng không nghe không thấy không hỏi, ngoài chăm sóc chuyện ăn mặc của cô cũng không quan tâm nhiều. Nhất là sau khi sinh con, một lòng lo cho con, cũng càng lơ là cô. Giờ nghĩ lại, lòng cũng áy náy.
Nhưng cảm giác áy náy này cũng chẳng duy trì bao lâu, tâm tư Lý Mai chuyển biến. Bà nhớ tới bên gây chuyện hứa hẹn, chỉ cần Chu Thiến c.h.ế.t bọn họ sẽ lại cho thêm 100 vạn, trong lòng thầm tính, sau này con tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố, số tiền đó có thể dùng để mua nhà cho con. 100 vạn trước đó bà đã dùng 20 vạn mua nhà mới, chồng nói vốn để 50 vạn lại cho Chu Thiến nhưng giờ Chu Thiến như vậy, có lẽ 50 vạn kia cũng…
Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa kính hiện rõ vẻ mặt đau đớn của bà nhưng càng hiện rõ khóe miệng bà khẽ nhếch. Nhưng giờ còn ai quan tâm bà nghĩ gì?