Vợ Nhà Hào Môn

Chương 69



Triệu Hi Thành gắt gao ôm chặt cô, áp chế sự phản kháng của cô. Anh nhìn cô, đôi mắt đen u ám, sâu không đáy, nơi đó toát ra sự cô đơn vô cùng. Vẻ mặt này chưa từng xuất hiện ở anh. Anh luôn âm ngoan, bá đạo, con người cưỡng hãn như thế cũng có vẻ mặt này? Chu Thiến không khỏi ngây người, trong lúc nhất thời quên giãy dụa.

–     Thiệu Lâm, em còn định chống đối anh đến bao lâu?

Giọng anh vì say rượu mà có chút mơ hồ không rõ, trầm thấp khàn khàn, chứa sự đau xót như có thể xao động lòng người

–     Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ em muốn chống đối anh cả đời sao? Anh… là người đàn ông bình thường… Ngay đêm nay thôi cũng có người tỏ lòng yêu thương với anh, anh… không muốn em không vui nên liều mạng cùng khách hàng uống rượu để tránh cô ta. Thiệu Lâm, chẳng lẽ em còn không hiểu lòng anh?

Tim anh nặng nề đập như thấu đến lòng cô, có cảm giác đau đớn. Những điều này đều khiến cô vô cùng bối rối, cô nhìn anh, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn khó hiểu.

Anh và cô lẳng lặng nhìn nhau, trong không khí như có loại hơi thở kì dị. Dần dần, mí mắt Triệu Hi Thành càng lúc càng trầm, cuối cùng không giữ được mà ngã xuống người cô. Trước khi mất ý thức, anh khẽ nói một câu vào tai cô, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài nhưng lại khiến mắt cô mở lớn.

Chỉ chốc lát, bên tai truyền đến tiếng anh thở đều, da thịt nóng rực dần chuyển lạnh. Chu Thiến nhẹ nhàng đẩy anh ra, để cho anh nằm thẳng rồi đắp chăn cho anh. Bản thân lại trơ mắt nhìn trần nhà, thật lâu không thể ngủ.

Trong đầu vẫn quanh quẩn  câu nói cuối cùng của anh: “Thiệu Lâm… anh nghĩ là anh yêu em…”

Không không không, công tử đào hoa sao hiểu được tình yêu. Tình yêu của anh ta chẳng qua là sự mê hoặc nhất thời, là sự chiếm hữu, là loại chinh phục, không thể vượt qua thời gian khảo nghiệm. Một khi có được sẽ mất hứng thú. Chu Thiến ơi Chu Thiến, trăm ngàn lần mày đừng tin tưởng anh ta, trăm ngàn lần đừng động lòng…

Cô xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía anh, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa, lại tự nhủ:

–     Mình chỉ yêu anh Kiều Tranh mà thôi… người mình yêu chỉ có anh Kiều Tranh…

Nhưng cơn sóng tình xa lạ trước đó là thế nào? Cô vội nói với mình, dù sao thân thể này đã là phụ nữ 26 tuổi, có quan hệ vợ chồng với anh ta, có phản ứng với anh ta là chuyện bình thường. Những cái đó không liên quan đến cô, chẳng liên quan gì đến cô hết.

Văn Phương quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, ngõ nhỏ dơ bẩn, u ám, lúc nào cũng có thể thấy phân người lẫn súc vật. Văn Phương cau mày bịt mũi, cẩn thận đi vào ngõ nhỏ này. Trong lòng tràn ngập chán ghét.

Cuối ngõ nhỏ là dãy nhà trệt cũ nát, đó là tập thể của cơ quan cũ của cha cô, nhà một gian, bếp và toilet chung. Sau khi cơ quan đóng cửa, chỗ này cũng chẳng ai ngó ngàng. Những người trước kia có điều kiện đều đã chuyển đi, chỉ còn lại mấy hộ, là người cao tuổi không có con cháu hoặc người nghèo khó, trong đó có cha mẹ Văn Phương.

Cô ta đi đến trước cửa phòng, gõ cửa gỗ đã cũ nát, sơn bong từng mảng:

Cốc Cốc Cốc

Tiếng nặng nề. Trước cha còn gọi điện đòi cô tiền sửa phòng, hừ, cửa này còn có gì mà sửa, chỗ này cho dù mời kẻ trộm đến thì trộm cũng chẳng buồn. Nghĩ cô ta không biết chắc? Còn chẳng phải là kiếm cớ đòi tiền cô! Đúng là  lòng tham không đáy!

Chỉ chốc lát liền có một người đàn bà ăn mặc cũ kĩ, tóc hoa râm, mặt mày tiều tụy mở cửa, thấy Văn Phương thì mừng rỡ:

–     Phương Nhi, con đã về

Văn Phương gật gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng kêu một tiếng mẹ rồi đi vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong phòng hỗn độn, có mùi hôi thối, còn cả mùi rượu gay mũi. Đồ dùng cũ nát, đồ điện cũng hoảng không biết có thể dùng không. Văn Phương cũng từng mua đồ cho gia đình nhưng đều bị cha là con sâu rượu bán đổi lấy rượu, nếu không phải những đồ còn lại vô giá trị thì có lẽ cũng bị ông ta đem bán!

Văn Phương nhìn căn phòng, không khỏi liên tưởng đến căn nhà tráng lệ của Tống Thiệu Lâm, lòng bốc lên.

Mẹ Văn Phương không biết tìm đâu được cái ghế, lấy khăn lau lau để Văn Phương ngồi. Vừa chuẩn bị đi pha trà, Văn Phương vội giữ chặt bà nói:

–     Thôi mẹ, con không phải là khách. Ngồi xuống đi, con có lời muốn nói với mẹ.

Mẹ Văn Phương ngồi xuống đối diện nhìn con gái hỏi:

–     Chuyện gì thế?

Văn Phương nhìn quanh:

–     Ông ấy đâu?

Mẹ Văn Phương thở dài:

–     Lại đi uống rượu rồi, cả ngày ngoài uống rượu gây sự thì có làm được gì?

Nói xong nâng tay lau nước mắt.

Văn Phương để ý thấy trên trán bà có vết thương thì nhíu mày:

–     Ông ấy lại đ.á.n.h mẹ? Mẹ, li hôn đi, sau này ở cùng còn.

Mẹ Văn Phương lắc đầu, trong mắt có một chút sợ hãi:

–     Không được, cha con sẽ không bỏ qua mẹ! Bị ông ta tìm được chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t mẹ. Hơn nữa cả đời cũng đã vậy rồi. Thân thể cha con ngày càng yếu, giờ cũng ít khi động thủ

Văn Phương ngẫm lại cũng đúng. Nếu cha ba ngày hai lượt tìm đến thì cũng đau đầu. Vì thế cũng không nói gì nữa.

Đang nói, cửa cót két mở ra. Cha cô ta lắc lư tiến vào, miệng lẩm bẩm gì đó, người đầy mùi rượu. Ngẩng đầu thấy Văn Phương thì hai mắt đục ngầu sáng ngời, lè nhè nói:

–     Phương Nhi đã về!

Văn Phương chán ghét quay đầu, mặc kệ ông ta.

Cha Văn Phương cũng không để ý, cười một tiếng quái dị, lại lắc lư đi đến cạnh cô ta nói:

–     Là đến đưa tiền à! Cha bảo rồi, tháng này sao chỉ cho tí tiền như thế, thì ra là con chia làm hai lần, cho luôn một lần chẳng tiện hơn à?