Ngũ Hành Sơn! Nghe qua có vẻ rất bản lĩnh, Chu Thiến không khỏi càng tin tưởng. Tiểu Mạt không nhịn được nhắc nhở cô:
– Thiến Thiến, cũng không chắc chắn thành công đâu! Cậu phải chuẩn bị tâm lý, vạn nhất không quay về được thì làm thế nào
Chu Thiến hơi trầm xuống. Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này đầu cô lại như muốn nổ tung, sau lại không nghĩ gì nữa, một lòng một dạ trông cậy vào cao nhân kia.
Tiểu Mạt tiếp tục nói:
– Theo mình, nếu thực sự không về được thì cứ ở lại nhà họ Triệu đi. Ở đó cả đời không phải lo ăn mặc, hơn nữa Triệu Hi Thành cũng không đối xử tệ với cậu mà? Anh ta cũng là anh của Tuấn Hi, nói vậy trông cũng đẹp trai đi, kiểu chồng vừa giàu, vừa có năng lực lại đẹp trai khó tìm lắm. Đương nhiên, Kiều Tranh cũng là lựa chọn không tồi nhưng cậu lại để ý người anh ấy yêu không phải là cậu… Mình thấy, cậu vẫn nên nghĩ thoáng mà ổn định cuộc sống làm con dâu nhà giàu đi.
Chu Thiến cúi đầu, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:
– Vẫn nên chờ cao nhân xem qua rồi tính
Có thể trở về thì phải về, dù sao mình còn có người thân, trở về cũng còn có hi vọng với anh Kiều Tranh. Nhưng nếu thực sự trở về thì sẽ thành người xa lạ với Triệu Hi Thành…
Nghĩ vậy, lòng Chu Thiến đột nhiên cảm thấy rầu rĩ, khó chịu kì lạ. Cô chuyển đề tài:
– Cậu nghĩ kĩ về đề nghị của mình đi! Học thêm cái gì đó luôn tốt!
Tiểu Mạt quả nhiên bị cô dẫn dắt:
– Chồng cậu chịu cho cậu đi học?
– Mình sẽ nói với anh ta, gần đây hình như anh ra rất dễ nói chuyện
Thật sự, như thay đổi thành người khác…
Lúc gần đi, Tiểu Mạt đỏ mặt kéo tay cô nói:
– Lúc nào thì đưa cậu đi gặp em chồng cậu đây!
Nhắc tới Hi Tuấn, Chu Thiến không nhịn được thở dài:
– Giờ nó bắt đầu đến công ty làm, chắc về sau sẽ rời khỏi sân khấu
Vẻ mặt Tiểu Mạt như đến ngày tận thế:
– Sao lại như vậy, thật đáng tiếc! Đám fan hâm mộ Tuấn Hi như bọn mình phải làm thế nào?
Chu Thiến lại thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
– Cũng không rõ
***
Đang lúc Chu Thiến tích cực lên mạng tìm hiểu tư liệu về học stylist thì lại nhận được cuộc điện thoại bất ngờ
Giọng nói qua điện thoại mềm mại, ngọt đến phát ngấy:
– Lâu rồi chúng mình không cùng đi dạo phố, hôm nay thời tiết đẹp, không quá nắng, đi dạo một chút đi!
Chu Thiến nghe chẳng hiểu gì hỏi:
– Xin hỏi cô là ai?
Trong điện thoại yên lặng một hồi rồi lại nói:
– Thiệu Lâm, mình là Văn Phương đây! Đi ra ngoài đi, bọn mình đi dạo phố! Giờ mình đang ở ngay trước cửa nhà cậu.
Văn Phương? Chu Thiến cảm thấy chán ghét, thật chẳng hiểu sao có loại đàn bà vô sỉ đến nước này, còn không biết xấu hổ gọi điện cho cô tự xưng là bạn tốt, còn hẹn cô đi dạo phố!
Chu Thiến vốn định cúp máy mặc kệ cô ta nhưng lại nghĩ, đi xem cô ta định làm gì cũng tốt! Hơn nữa, Triệu Hi Thành nói đã cắt đứt với cô ta, cũng chẳng biết có thật không…
Nhưng, sao cô lại để ý đến chuyện này? Bọn họ chấm dứt hay không liên quan gì đến cô…
Tuy tự nhủ như vậy nhưng sự tò mò trỗi dậy, cô thay quần áo, xuống lầu nói một tiếng với Triệu phu nhân. Triệu phu nhân thấy cô gần đây ngoan như vậy, ở chung với con rất hòa hợp, trong lòng rất thích, liền nói:
– Ra ngoài gặp gỡ bạn bè cũng tốt, ngày nào cũng ở nhà với mẹ chắc con buồn lắm. Nhưng đừng về muộn như lần trước
Chu Thiến cười đồng ý. Cô đi ra cửa đã thấy Văn Phương dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ. Chu Thiến nhìn thấy cô ta thì ngẩn ra, cô ta… gầy đi rất nhiều.
Sáng sớm vừa có mưa to, trời đất có phần u ám, không khí vừa ẩm ướt vừa nóng khiến người ta thấy không thoải mái. Văn Phương mặc bộ váy màu đỏ rực, mặt trang điểm kĩ nhưng không che dấu được sự tiều tụy của cô ta.
Văn Phương đứng ở bên ngoài, nhìn cửa sắt cao ba thước chạm trổ kia mà ngẩn người, qua cánh cổng đó có thể nhìn thấy t.h.ả.m cỏ xanh mượt và căn biệt thự ba tầng kiểu Âu màu trắng đó.
Trong mắt Văn Phương là sự hâm mộ vô cùng, nếu cô cũng có thể ở trong căn nhà này thì thật tốt biết bao. Lập tức trong lòng lại phẫn hận, nếu không phải Thiệu Lâm ngáng chân ở giữa thì nguyện vọng này cũng không quá khó để thực hiện. Thiệu Lâm đã có nhiều thứ như vậy, sao còn muốn giành giật với cô. (Suy nghĩ của nó là suy nghĩ gì thế không biết)
Sau đó, cô thấy Thiệu Lâm đi ra. Hôm nay, Thiệu Lâm mặc bộ váy liền màu vàng nhạt, tóc dài đen mượt đến thắt lưng càng khiến làn da cô như sương tuyết, cả người tựa như đóa hoa dịu dàng
Lòng Văn Phương vừa đố kị vừa hận. Sống trong hoàn cảnh như vậy đương nhiên là giống đóa hoa! Mệnh cô thật tốt, gia đình phú quý hiển hách, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, sống như công chúa còn Văn Phương cô trong mắt người khác chỉ là nha hoàn cho Tống Thiệu Lâm. Cô không tin, Tống Thiệu Lâm mệnh tốt cả đời mà đè ép cô được.
Không đúng! Trước kia cô ta chẳng phải không để ý trang điểm gì sao? Khi nào thì bắt đầu chú trọng hình thức? Quả nhiên là có ý định câu dẫn Hi Thành, nhưng theo tính cách của Hi Thành thì sự mê hoặc đó sẽ chỉ là nhất thời, rất nhanh sẽ chán! Đến lúc đó, chỉ cần kế hoạch của cô thành công thì cô không tin, Tống Thiệu Lâm còn có thể ở bên anh.