Vợ Nhà Hào Môn

Chương 43



Trong quán cà phê u nhã, âm nhạc du dương, không khí tràn ngập mùi hương cà phê. Bên cửa sổ thủy tinh sáng ngời, Kiều Tranh và Chu Thiến ngồi đối diện.

–     Trước kia em không uống rượu, sao lại để đến say rượu lái xe

–     Chuyện hôm đó thế nào em đã không nhớ rõ. Sau tai nạn, em mất trí nhớ

Chu Thiến cúi đầu, cô chưa từng nói dối trước mặt anh, cô sợ anh nhìn thấy sự kích động trong mắt mình

–     Mất trí nhớ? Kiều Tranh kinh ngạc.

Chu Thiến cười khổ:

–     Nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ, giống phim truyền hình đúng không?

–     Nhưng em còn nhớ anh, đừng lừa anh, Thiệu Lâm, anh biết em còn nhớ anh

Giọng nói nhẹ nhàng mang theo sức hút mê hoặc khiến tim Thiệu Lâm gợn sóng. Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào đôi mắt anh, phản xạ ra ánh sáng trong suốt, đáy mắt là tình cảm chất chứa.

Dù biết không phải nhìn mình nhưng tim cô vẫn đập loạn

–     Em không nhớ rõ trước kia chúng ta có chuyện gì, chỉ là cảm thấy anh rất quen

Cô cúi đầu, chậm rãi quấy cà phê.

–     Không nhớ rõ sao?

Kiều Tranh thầm thở dài. Trong lòng mất mát

–     Em cũng không nhớ quán cà phê này sao?

Chu Thiến mờ mịt nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

Kiều Tranh nhìn cô, đôi mắt trong sáng như có vẻ buồn bã. Bảy năm trước, khi mới quen, đôi mắt xinh đẹp của cô đầy sự linh động, trí tuệ. Cô hẹn anh dến quán cà phê này, cũng ngồi đúng bàn này. Ánh mặt trời khiến cô như chìm trong lớp hào quang. Cô cười với anh thật ngọt ngào, như hoa bách hợp, sau đó nói với anh:

–     Kiều Tranh, em rất thích anh, anh cũng thích em có được không?

Một khắc đó, tim anh nhảy lên.

Mà tất cả, cô không hề nhớ sao?

–     Quên cũng tốt, quên cũng tốt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh thì thào, nhớ rõ thì cũng được gì? Cô đã buông tay anh rồi…

Trong quán cà phê bật một bài hát, giọng nam ca sĩ trầm như đang kể chuyện: “… đừng quên anh, đừng quên anh, nhiều năm sau gặp lại, xin khẽ gọi anh…”

Lòng Kiều Tranh đau đớn nhưng cố nhịn, trong mắt là sự u tối, ưu thương. Những điều này Chu Thiến đều thất rõ, lòng cô cũng càng đau. Phải yêu cô ấy biết bao nhiêu mới có thể mãi không quên dù bị cô làm tổn thương? Đã nhiều năm như vậy, Tống Thiệu Lâm đã kết hôn chẳng lẽ anh còn chưa thể buông tay? Anh vẫn cứ đau lòng như thế sao? Gương mặt dịu dàng ôn nhuận trong trí nhớ kia sao có thể u buồn như vậy!

Đột nhiên cô rất muốn biết Tống Thiệu Lâm có gì tốt, đáng để anh yêu đến vậy? Trong miệng người khác Tống Thiệu Lâm cũng chỉ là mỹ nhân lạnh lùng quái gở, anh Kiều Tranh chẳng lẽ thích loại con gái này sao?

Hay là, Tống Thiệu Lâm không phải tính cách đó, là vì nguyên nhân nào mà thành ra như vậy

Tống Thiệu Lâm có bí mật gì?

Chuyện này như lớp sương mù dày đặc, Chu Thiến muốn gạt nó ra. Cô không khỏi nhớ lại file word bí ẩn trong máy tính kia…

Qua hồi lâu, Kiều Tranh mới bình tĩnh lại nhưng anh không thể xem nhẹ vẻ đau đớn trong mắt cô. Anh sớm nghe nói đại thiếu gia của tập đoàn Triệu thị là công tử phong lưu, anh ta đối xử với cô tốt không? Anh không nhịn được hỏi:

–     Giờ em sống tốt chứ? Anh ta… tốt với em không?

Giọng của anh đầy sự thân thiết, Chu Thiến không khỏi nghĩ, nếu anh ấy biết Tống Thiệu Lâm sống không tốt thì sẽ thế nào? Có thể cướp cô lại không? Nhưng dựa vào tính chiếm hữu lớn của Triệu Hi Thành lại thêm sự bá đạo, âm ngoan sao có thể dễ dàng buông tay? Chỉ sợ anh Kiều Tranh còn bị thương tổn?

Vì thế Chu Thiến trả lời anh:

–     Anh ấy… tốt với em lắm. Em sống rất ổn

Mặc kệ Tống Thiệu Lâm có thể tỉnh lại hay không bọn họ đều không có khả năng, cô hi vọng anh không đau lòng nữa. Cô thầm nói trong lòng: “Tống Thiệu Lâm, nếu trước kia cô đã buông tay anh ấy, làm tổn thương anh ấy thì về sau chắc hẳn không ở bên nhau được nữa! Nếu cô từng thật lòng yêu anh Kiều Tranh thì nhất định sẽ hiểu vì sao tôi làm thế này!

Chu Thiến ngẩng đầu, nhìn Kiều Tranh nói:

–     Kiều Tranh, tuy rằng em không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng em biết trước kia chúng ta nhất định rất quen thuộc. Nhưng bây giờ với em mà nói quá khứ thế nào cũng không quan trọng. Giờ em đã kết hôn, đã là vợ người khác cho nên em cũng hi vọng anh có thể quên đi, bắt đầu lại từ đầu. Quá khứ đẹp đến mấy cũng không thể lấy lại được mà tương lai có rất nhiều hi vọng, nếu cứ đắm chìm trong quá khứ thì sẽ bỏ qua những thứ tốt đẹp khác. Em tin đạo lý này anh nhất định hiểu. Hôm nay em gặp anh chính là vì cảm giác quen thuộc với anh khiến em rất ngạc nhiên. Nhưng nếu chúng ta từng có quá khứ như vậy thì sau này cũng không tiện gặp riêng nữa. Hi Thành dường như cũng biết chuyện quá khứ của chúng ta. Em không muốn làm anh ấy không vui.

Cô hơi dừng lại, chân thành nói:

–     Em sống rất tốt cho nên cũng mong anh được hạnh phúc!

Cô đứng lên, cười cười:

–     Em còn có hẹn, phải đi trước, có lẽ sau còn có thể gặp lại, nhất định phải vui vẻ

Cô vươn tay nhìn anh.