Vợ Nhà Hào Môn

Chương 129



Anh nhẹ giọng cười cười, nói với Chu Thiến:

–     Em quen người bạn thú vị này từ bao giờ vậy

Chu Thiến nói:

–     Đây là người chuyên trang điểm cho em trước kia, rất hợp tính, giờ bọn em ở chung

Nói xong, cô kéo Tiểu Mạt tới nói:

–     Đừng lo. Là người quen

Triệu Hi Thành rất không hài lòng với câu “người quen”, anh vươn tay về phía Tiểu Mạt, bổ sung:

–     Tôi là chồng của Tống Thiệu Lâm. Rất vui được biết cô.

–     Chồng!

Tiểu Mạt nhìn theo ánh đèn, phát hiện đúng là một mỹ nam còn đẹp trai hơn cả Tuấn Hi, không khỏi trợn mắt há mồm nhưng vừa nghĩ đến những gì anh ta đã làm với Chu Thiến thì không khỏi nổi trận lôi đình. Cô mặc kệ tay anh đang chìa ra, quay đầu nói với Chu Thiến:

–     Thiệu Lâm, chẳng phải cậu ly hôn rồi sao?

Triệu Hi Thành lặng lẽ thu tay về.

Chu Thiến biết Tiểu Mạt nóng tính, sợ cô nói ra điều gì chọc giận Triệu Hi Thành, Triệu Hi Thành cũng chẳng phải là Trương Bân, anh ta sẽ không dễ dàng buông tha người đắc tội với mình. Vì thế cô nói với Tiểu Mạt:

–     Tiểu Mạt, cậu về trước đi, tớ có chút chuyện nói với anh ta rồi sẽ về

Tiểu Mạt vốn không muốn đi, sợ Triệu Hi Thành làm gì bất lợi với Chu Thiến nhưng nghĩ chuyện vợ chồng nhà người ta, cho dù bạn bè thân thiết cũng không tiện nhúng tay. Nghĩ vậy, cô dặn Chu Thiến đôi câu, có việc gì cứ kêu lớn rồi mới quay về.

Tiểu Mạt đi rồi, Triệu Hi Thành cô đơn nói:

–     Thiệu Lâm, sao em không chịu tin tưởng anh, bất kể thế nào anh sẽ không đối phó với bạn tốt của em.

Chu Thiến cúi đầu:

–     Giờ nói tin hay không còn có ý nghĩa gì?

Hai người yên lặng một hồi. Bóng đêm càng sâu, sương mù phiêu diểu bao trọn trời đất, bốn phía đen tối, chỉ còn chút ánh sáng mỏng mang dưới ánh đèn. Sự yên lặng bao phủ lấy hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chung quanh im ắng, thỉnh thoáng gió thổi tạo nên tiếng lá cây xào xạc.

Triệu Hi Thành nhìn cô, nếu không phải mỗi ngày anh đều đến đây nhìn trộm cô, chính mắt thấy sự thay đổi của cô thì chỉ sợ giờ đã không nhận ra cô. Mái tóc dài như lụa của cô đã cắt gọn, buộc túm sau đầu. Khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết không có chút son phấn. Cằm gầy đi lại có chút thanh tú. Đồ mặc trên người là áo phông, quần bò rẻ tiền, vai xách chiếc túi đen, đeo đôi giày vải. Quần áo trên người không quá 100 tệ.

Trong lòng anh đau xót, quần áo của Thiệu Lâm trước kia làm gì có bộ nào dưới vạn tệ, là đồ hạng nhất, giờ cô mặc như vậy có quen không? Anh nhẹ nhàng hỏi:

–     Em sống ổn không?

Chu Thiến nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng đáp:

–     Em sống rất ổn, giờ tuy điều kiện vật chất kém nhưng thú thật em rất vui. Trước kia ở biệt thự tuy rằng cẩm y ngọc thực nhưng bị trói buộc nhiều lắm, không tự tại. Em hi vọng sau này có thể sống cuộc sống bình thản này.

Cô hơi dừng lại rồi nói:

–     Hôm nay anh đến đây có chuyện gì sao? Đúng rồi, đơn ly hôn em đưa anh nhận được chưa? Anh chỉ cần kí là được, hôm nào em tự mang đến Cục dân chính là được.

Triệu Hi Thành hồi lâu không nói, vẻ mặt khó mà nhìn rõ dưới ánh đèn hôn ám. Chu Thiến chỉ thấy môi anh mím chặt, cằm cứng ngắc, người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Lúc này, một trận gió thổi đến, Chu Thiến không nhịn được hắt xì.

Thân thể căng thẳng của Triệu Hi Thành lập tức thư thái lại, anh thở dài, cởi áo khoác trên người khoác cho cô:

–     Giờ đã sang thu, tối đi làm về phải mặc thêm mới được.

Chu Thiến đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng anh:

–     Làm sao mà anh biết em đi làm về?

Triệu Hi Thành giật mình, nhất thời không nói được gì, thầm hận mình lắm lời.

Chu Thiến nhìn anh:

–     Em hiểu rồi, đều là anh làm, nhà bọn em ở, quản lý quán bar đột nhiên tốt với bọn em, Trương Bàn bị người đánh, đều là anh làm đúng không?

Khi nãy cô còn thấy lạ, gân đây mọi thứ đều thuận lợi đến quỷ dị, như có bàn tay vô hình ngầm khống chế mọi thứ. Giờ cô đã hiểu, người khống chế mọi chuyện đang ở ngay trước mặt.

Trong lòng Chu Thiến tức giận, vì sao? Vì sao tới giờ anh còn muốn nắm giữ cô trong tay? Bên cạnh cô có bao nhiêu người của anh? Cho nên anh mới hiểu rõ về chuyện của cô như vậy? Anh làm vậy là có ý gì? Đây là như lời anh, cô vĩnh viễn không thể rời khỏi anh sao?

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hai mắt chiếu ra ánh sáng trong suốt dưới ánh đèn. Hai tay nắm chặt, một trận gió thổi đến làm rơi áo khoác bên vai, lộ ra đôi vai gầy của cô, nhìn qua trông vô cùng nhu nhược nhưng cô hơi nhíu mày, nhếch môi lại khiến cô có thêm vẻ kiên cường.