Vợ Nhà Hào Môn

Chương 122



Triệu phu nhân lại kiềm chế Tống phu nhân đang tức giận, nhìn Chu Thiến cười cười nói:

–     Không sao, chuyện này vốn liên quan đến hạnh phúc cả đời nó, có ý kiến gì thì đương nhiên có thể nói. Tôi tin Thiệu Lâm tuyệt đối là đứa trẻ thức thời.

Chu Thiến khẽ cười một tiếng, nói:

–     Triệu Phu Nhân, con không hiểu thức thời theo lời mẹ là ý gì. Con nghĩ con chắc chắn không phải là loại người mà mẹ nói đó. Thực cảm ơn mẹ ưu ái, cố ý đến đây khuyên bảo con. Nhưng xin lỗi, ý nghĩ của con sẽ không thay đổi. Con biết mọi người sẽ cho rằng con không biết tốt xấu nhưng mặc kệ mọi người nghĩ gì, con có nguyên tắc riêng của con. Con không có cách nào chấp nhận đứa bé đó, cũng không có cách nào đối mặt với sự lừa dối của  Hi Thành, càng không muốn tiếp tục ở Triệu gia nữa. Con muốn ly hôn. Hôm nay con về cũng chỉ muốn nói cho cha mẹ chuyện này thôi

Cô thở dài:

–     Lời cần nói con đã nói, con biết mọi người cũng không muốn nhìn con nữa, con đi trước

–     Đứng lại!

Tống Trí Hào đứng phắt dậy, tức giận đến mặt trắng bệch, miệng co rúm, ông chỉ vào Chu Thiến, tức giận nói:

–     Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, não mày hỏng à? Ly hôn? Tao tuyệt đối không đồng ý, mày đừng mơ

Sắc mặt Triệu Phu Nhân cũng cực kỳ khó coi, bà đã hết lời, chẳng nhẽ cô nghĩ Triệu gia không có cô không được? Xem ra mình đã quá dung túng cô nên cô mới dám lên mặt. Bà nhíu mày, mím chặt môi không nói gì.

Tống phu nhân nhìn sắc mặt bà thì thầm sốt ruột, trong lòng mắng to con gái không hiểu chuyện, nhất thời không biết nên vãn hồi cục diện thế nào, chỉ đành thở dài.

Tống Thiệu Khang cũng đứng dậy, đang nghĩ có nên giữ em gái lại không. Vừa nghĩ đến việc em ly hôn rồi mình sẽ mất đi đứa em rể chống lưng thì không khỏi tức giận. Còn Bạch Tư Mẫn thì nhìn cô đầy hâm mộ.

Chu Thiến vốn đã xoay người đi ra ngoài, nghe được lời cha nói thì xoay người, bình tĩnh nói:

–     Cha, con đã lớn như vậy, chuyện này không cần cha đồng ý hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Trí Hào bị cô nói làm cho không thở nổi, ông hung hăng trừng mắt nhìn cô, mặt đỏ bừng, lòng thầm hoảng loạn. Đứa con gái này tính cách luôn ngoan hiền, nhất là sau chuyện đó thì vô cùng phục tùng, để mặc họ bài bố, nay sao lại cứng rắn như vậy.

Nửa ngày sau ông ta mới nói được một câu:

–     Thiệu Lâm, con không nghe lời người lớn nói mà làm bậy, sau này bị khổ sở thì mọi người mặc kệ con.

Giọng nói sắc bén như đao

Chu Thiến yên lặng một hồi, môi giật giật, vốn định nói cô không cần dựa vào bọn họ vẫn sống được nhưng vừa nghĩ nói cũng chẳng được gì. Sau này để bọn họ thấy mình sống tốt thì mới là lời phản bác có sức mạnh nhất

Cô không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài, bước chân trầm ổn, lưng thẳng, không quay đầu. Chỉ nghe đằng sau tiếng Tống phu nhân lo lắng gọi và tiếng Tống Trí Hào quát tháo.

Không lâu sau, trường học bắt đầu khai giảng, trọng tâm cuộc sống của Chu Thiến chuyển dời, tâm tình chua xót dần bình phục lại.

Chương trình học cũng không quá nặng, bình thường buổi sáng học lý thuyết, buổi chiều học thực hành, cũng không học nhiều, chiều khoảng 4h sẽ tan học. Trong ngân hàng cô chỉ còn lại mấy vạn tệ, vốn Triệu Phu Nhân đã đồng ý tháng nào cũng cho cô 10 vạn tệ tiêu vặt nhưng tháng trước mọi người đều bận chuẩn bị yến hội nên quên, sau đó lại xảy ra chuyện kia… Chẳng lẽ giờ bảo cô đến trước mặt Triệu Phu Nhân bảo bà là quên chưa trả lương tháng trước? Chu Thiến đành phải bỏ qua. Giờ Tiểu Mạt đã bỏ việc ở thẩm mỹ viện, hai người phải nộp tiền thuê nhà, còn sinh hoạt phí, không thể để miệng ăn núi lở được. Cho nên Chu Thiến nghĩ thời gian còn lại hẳn nên đi làm thêm.

Nhưng sau đó lại gặp phải chuyện rắc rối, chủ cho thuê nhà tìm tới nói giá phòng sắp tăng lên. Cái này khiến Chu Thiến khó xử. Tuy rằng ở đây không tốt nhưng đi đến trường học cũng tiện, nếu tăng tiền nhà, còn cả tiền xe nữa thì sẽ rất tốn kém. Nhưng thật sự muốn tìm được phòng trọ khác thì cũng sẽ chẳng tiện bằng ở đây. Đang lo lắng thì bạn học Lý San nói với cô:

–     Các cậu có thể ở trong Kí túc xá của trường mà, tiền không đắt, điện nước được bao.

Chu Thiến nghe thì nghĩ một chút, kí túc xá là khu nhà cũ gần trường học, nam nữ ở riêng, hai người ở không tiện như trước nhưng có thể tiết kiệm tiền xe.

Tiểu Mạt nói:

–     Nhưng quá nhiều người, rất phức tạp

Chu Thiến thở dài:

–     Hơn nữa buổi tối còn tắt điện đúng giờ, chỉ sợ sau này bọn mình làm đêm về rất bất tiện. Có cách gì đâu? Đành ở tạm vậy rồi tìm nhà sau.