Vợ Nhà Hào Môn

Chương 106



Văn Phương cười sầu thảm:

–     Từ nhỏ cô đã sống an nhàn sung sướng, cuộc sống thoải mái, ngay cả một ngày chỉ ăn bánh bao đã không chịu nổi. Cô sao hiểu được sự khổ cực của tôi, tôi vất vả lắm mới có cơ hội này, có thể làm người cao cao tại thượng, đổi lại làm ai cũng sẽ không bỏ qua

Cô ta tới gần Chu Thiến, trong mắt lóe sáng:

–     Tống Thiệu Lâm, tôi cá cô không độc ác bằng tôi, tôi cũng cá cô sẽ không dây dưa cả đời với tôi. Tôi cũng cá cô sẽ không chịu được tình huống này. Cho dù chỉ có chút hi vọng, tôi dùng cả đời đ.á.n.h cược cũng có sao?

Chu Thiến đột nhiên như mất đi sức lực, Văn Phương gằn từng tiếng như những chiếc đinh đóng vào màng nhĩ Chu Thiến, hung hăng đ.á.n.h thẳng vào lòng cô. Cảm giác đau đớn này không thể dùng từ ngữ mà hình dung. Bắt cô trả lời thế nào? Nói cô không sợ, sẽ dây dưa với cô ta cả đời, bất chấp cả đời đau khổ cũng không cho cô ta như ý?

Cô cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, lưng thẳng tắp, cằm ngẩng cao, không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt Văn Phương nhưng sự thất vọng, đau khổ trong lòng lại vét sạch cô, cô hao hết sức lực mới chống đỡ không ngã quỵ.

Cô nhìn Văn Phương, bình tĩnh, đạm mạc khiến lòng Văn Phương co rút. Văn Phương hoảng hốt bất định, vì sao cô lại bình tĩnh như vậy. Chẳng lẽ Thiệu Lâm thật sự cùng mình đấu đá? Nếu cô ấy và Triệu gia đồng lòng thì sẽ phiền toái nhiều đây. Văn Phương oán giận. Thế thì sao? Bọn họ nghĩ có thể phủi sạch mọi thứ về cô, Tống Thiệu Lâm không cho cô ta đường sống thì cô ta cũng không để cô được yên.

Tưởng cho chút tiền là cô sẽ thôi sao? Sao có thể? Cho dù Tống Thiệu Lâm c.ắ.n chặt vị trí con dâu cả không tha thì ít nhất Văn Phương này cũng sẽ phải được mọi người nhận thức, hào hoa xuất hiện trước mặt mọi người. Cho dù không có danh phận chính thức nhưng cũng không để ai coi thường. Nếu chỉ là vì tiền thì cô ta cần gì tốn sức như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quản gia nghe tin vội chạy đến, vẫn nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh vợ chính cùng bồ nhí đ.á.n.h nhau, thậm chí còn lo lắng Đại thiếu phu nhân nhà họ Triệu sẽ gây bất lợi cho đứa bé. Nhưng khi bà toát mồ hôi chạy đến thì chỉ thấy cảnh im lặng đến quỷ dị này. Đại thiếu phu nhân sắc mặt tuy có chút tái nhợt nhưng hờ hững. Văn Phương thì vặn vẹo, oán hận. Hai bên nhìn nhau chằm chằm.

Quản gia thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không đ.á.n.h nhau là được, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi. Quản gia vội ho một tiếng, đi đến bên Chu Thiến nói:

–     Đại thiếu phu nhân, sao cô đến đây?

Nhất thời cũng không biết nói gì, vô cùng xấu hổ.

Chu Thiến không nhìn bà ta, cô vẫn gắt gao nhìn Văn Phương, lạnh giọng nói:

–     Văn Phương, cô cần gì nói mình đáng thương? Cô chẳng qua vì sự tham lam giàu có mà tìm cớ thôi. Những cô gái nghèo rất nhiều, cô cho rằng ai cũng vô sỉ như cô, có thai với người đã có chồng mà còn không biết liêm sỉ, còn ở đây mà đắc ý, giương nanh múa vuốt. Cho dù là con cô thì sau này nó cũng sẽ thấy hổ thẹn vì có người mẹ như cô. Văn Phương, người như cô đáng bị người khác coi thường. Cho dù có ngày cô đạt được thứ mình muốn nhưng người khác sẽ khinh bỉ cô, cô vĩnh viễn sẽ chẳng được hạnh phúc, kết quả cô sẽ biết, những thứ cô đ.á.n.h đổi được chẳng qua chỉ là hư ảo, giả dối mà thôi.

Chu Thiến nói xong, hít sâu một hơi, không hề để ý đến cô ta nữa, hờ hững xoay người bỏ đi.

Văn Phương nhìn vẻ mặt đạm mạc của cô mà nôn nóng. Vì sao, vì sao cô ấy đến lúc này còn trấn tĩnh, thong dong như vậy? Rõ ràng mình chiếm thượng phong nhưng sao ngược lại lại có cảm giác t.h.ả.m bại như vậy. Không đâu, chuyện sẽ không như cô ấy nói. Thế giới này vốn chỉ cười nghèo không cười giàu. Chỉ cần cô được Triệu gia chấp nhận thì sẽ thành đối tượng được người khác tôn trọng, hơn nữa con đẻ của cô sao có thể xấu hổ vì cô? Cô ấy chẳng qua là cố ý nói vậy để đả kích mình, bức mình buông tha thôi. Quá buồn cười, cô ta nghĩ chỉ hai ba câu đó có thể khiến cô bỏ qua cơ hội hiếm có này sao?