Vô Hạn Lưu: Trò Chơi Săn Giết Thần

Chương 8: Hắc lâu kinh hoàng (8)



"Trần Mặc! Trần Mặc!"



"A!" Trần Mặc giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Vừa nhìn thấy Bùi Dật, trong lòng Trần Mặc cảm thấy giờ phút này được thấy người sống thật sự còn hạnh phúc hơn bất cứ điều gì.



"Anh Bùi!"



"Cậu không sao chứ?"



Trần Mặc nhìn quanh, phát hiện bản thân vẫn còn đang ở trong tủ quần áo, cậu ta vội vàng chạy ra ngoài: "Anh Bùi, có quỷ! Có quỷ!"

 

Nói xong, cậu ta đi đến cửa nhìn, bảng số trước cửa phòng hiển thị số 404.



"Quỷ?" Bùi Dật đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng này được bài trí rất đơn giản, khoảng 30 mét vuông, phía bắc bên trái là cửa sổ, phía nam có một chiếc giường lớn đang cặp sát vào tường, tủ quần áo được đặt ở góc tây bắc, vì vậy có thể nhìn thẳng về phía giường giống như những căn phòng trước, không có gì đặc biệt.



"Cậu kể lại tất cả những gì cậu thấy cho tôi nghe xem."



Trần Mặc run rẩy, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra. Bùi Dật suy nghĩ một chút, đây hẳn là một manh mối rất quan trọng, cậu lại hỏi: "Sau khi cậu phát hiện ra, hệ thống có nói gì không?"



Trần Mặc lắc đầu: "Không."



Sao lại thế nhỉ? Nhưng Bùi Dật chắc chắn sẽ không bỏ qua việc điểm tích lũy đột nhiên được tăng thêm.



"Được rồi, trước tiên chúng ta xem xét căn phòng này đã, xem có thể tìm thấy gì khác không?"



Trần Mặc gật đầu, tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy, hồn vía lên mây. Bùi Dật đưa mắt quan sát một vòng, không thấy gì, đưa tay kéo mở thử một ngăn tủ, bên trong cũng trống rỗng.



Không có album ảnh hay vật dụng gì, xem ra hệ thống cũng không định cung cấp thông tin gì cho người chơi, hay là chỉ sau khi tắt đèn mới có manh mối nhỉ? Nghĩ như vậy, Bùi Dật quay sang hỏi Trần Mặc: "Lúc nãy khi trốn trong tủ, cậu có nhìn thấy điều gì xảy ra ngoài đây khi nhìn qua khe hở không?"



"Sao cơ?" Trần Mặc suy nghĩ một chút: "Có lẽ có, em không nhìn kỹ, nhưng em nhìn thấy một chiếc váy ngủ đỏ!" Nói rồi, cậu ta quay lại nhìn tủ quần áo, bên trong trống rỗng, không có gì cả.



Bùi Dật nói: "Tôi biết rồi, có lẽ chỉ khi đèn tắt thì manh mối mới xuất hiện." Nhưng bọn họ cũng không thể cứ đứng đây mãi, trước tiên xem tầng năm và tầng sáu có gì, đến giờ thì quay lại phòng 404.



Hai người rời khỏi phòng 404, nhìn thấy có bóng trắng lướt qua trên cửa sổ trong suốt, nhưng cả hai đều không để ý. Đi ngang qua cầu thang, Bùi Dật lại cẩn thận quan sát cầu thang, thiết kế cầu thang này cũng rất đặc biệt, uốn lượn lên trên, giống như mê cung con quay, từ từ hướng lên trên.



Đến tầng năm, Bùi Dật và Trần Mặc lại bắt đầu kiểm tra từng phòng một, nhưng rất tiếc, không thu hoạch được gì nhiều. Vừa rồi nói chuyện mất chút thời gian, sau khi xem xong tầng năm, lúc gần kiểm tra xong tầng sau thì cũng là lúc trên đồng hồ hiển thị gần đến mười hai giờ.



"Lần này cậu muốn trốn trong phòng ở tầng sáu? Hay xuống tầng hai?"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Anh Bùi thì sao?"



"Tôi muốn đến phòng 404."



"Cái gì?"



"Tôi muốn tìm manh mối, kiếm chút điểm tích lũy."



Trần Mặc thật sự khâm phục lòng can đảm của Bùi Dật, bây giờ có bị đánh chết, cậu ta cũng tuyệt đối không dám quay lại căn phòng đó nữa.



"Vậy... Vậy vậy được rồi. anh Bùi cẩn thận, lát nữa gặp."



Hai người họ lại tách ra, Bùi Dật vừa đi vừa xem đồng hồ, mười một giờ năm mươi phút, cậu vẫn có đủ thời gian để đến phòng 404. Nhưng khi Bùi Dật đang thong thả đi tới phòng 404, đúng lúc này đèn trong hành lang đột nhiên tắt hết.



Từ nơi Bùi Dật đang đứng, cũng phải còn hơn nửa dãy hành lang nữa mới đến được phòng 404. Hành lang tối om, nếu đèn chưa tắt, với đôi chân dài của Bùi Dật, chắc mất khoảng 2 phút, nhưng bây giờ đèn đã tắt, cậu không chắc có thể thuận lợi đi đến phòng 404.



Bùi Dật vừa định đi thì nghe thấy một tiếng huýt sáo vang lên trong hành lang yên tĩnh. Tiếp theo là tiếng chìa khóa va chạm vào nhau, và tiếng bước chân nhẹ nhàng, không phải cương thi, đó là của một người đàn ông.



Người đàn ông đó có vẻ đang rất vui, từng bước đi về phía Bùi Dật, cậu không nhịn được tăng tốc, trong lòng cũng thầm đếm thời gian, cậu đoán người đàn ông này chỉ xuất hiện bất ngờ, đến đúng giờ, cương thi vẫn sẽ xuất hiện. Nhưng Bùi Dật vừa tăng tốc, người đàn ông phía sau cũng tăng tốc. Bùi Dật chạy, người đàn ông đó cũng bắt đầu chạy.



Cứ như vậy, Bùi Dật vừa chạy vừa đếm bước chân, xông thẳng vào phòng 404, đóng sầm cửa lại, nhanh chóng trốn vào trong tủ. Cùng lúc đó, Bùi Dật nhìn đồng hồ, vừa đúng mười hai giờ.



Một vòng săn mồi mới bắt đầu!



Nghĩ đến việc bây giờ ngoài kia đầy những con cương thi đáng sợ đang nhảy nhót khắp nơi, da gà của Bùi Dật nổi lên. Tuy nhiên điểm kỳ lạ là, phòng 404 không có động tĩnh gì, yên tĩnh đến lạ thường.



Bùi Dật sờ ra phía sau, quả nhiên, là chiếc áo ngủ đỏ đó, tất cả đều giống như Trần Mặc nói. Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài khe tủ, căn phòng vốn trống rỗng lúc này dần dần hiện ra hình dạng ban đầu, vì góc nhìn hạn chế, nên thứ mà Bùi Dật nhìn thấy cũng có hạn.



Trên tủ đầu giường cạnh giường có một khung ảnh, trên bàn gần cửa có chai nước, cốc trà. Những thay đổi này, nếu không nhìn kỹ, rất dễ bị bỏ qua, đồng thời do trong phòng tối, tầm nhìn kém, nhìn không rõ lắm.



Bùi Dật vừa định đẩy cửa tủ ra, lại nghe thấy tiếng cửa bên ngoài mở ra, một người đàn ông bước vào. Bùi Dật cảm thấy người này không phải là người đàn ông vừa nãy, người này không mang theo chìa khóa.



Tiếp theo, Bùi Dật nghe thấy tiếng nước tắm từ nhà vệ sinh bên trong, người đàn ông đẩy cửa nhà vệ sinh, từ bên trong truyền ra tiếng hai người làm chuyện ấy, âm thanh càng lúc càng lớn, dường như họ đã lên giường.



Bùi Dật nhìn qua khe tủ, quả nhiên người phụ nữ trên giường mặc áo ngủ đỏ. Nghe những âm thanh này thật khó chịu, Bùi Dật cảm thấy không thoải mái, cậu lại nhìn đồng hồ, hy vọng thời gian trôi qua nhanh. Nhưng đúng lúc này, Bùi Dật lại vô tình chạm vào tủ. bên ngoài tiếng bước chân cũng đến gần, Bùi Dật nín thở, thầm nghĩ, tới rồi.





 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com