Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 249



Nhưng Lê Tri không hề tỏ ra sốt ruột.

Cô vẫn đứng im, tựa vào tường, dáng vẻ bình thản đến đáng sợ, như thể cô biết chắc chắn thời điểm của mình đang đến.

Một lúc sau, âm thanh khẽ khàng vang lên từ hành lang.

Tiếng mở cửa.

Nhẹ hơn trước.

Lê Tri bước ra khỏi nhà vệ sinh đúng lúc một người phụ nữ trẻ tuổi từ phòng 603 đi ra, trên tay xách một chiếc giỏ nhỏ – có vẻ là đi nấu ăn.

Cô ta có làn da trắng, dáng vẻ dịu dàng và thanh tú, trang điểm nhẹ, tóc buộc gọn gàng sau gáy. Vừa trông thấy Lê Tri bất ngờ bước ra, ánh mắt cô ta khẽ hoảng hốt.

Cửa phòng 603 phía sau khép hờ, bên trong vang lên tiếng nước chảy – Chử Quang Ngạn đang tắm.

"Chào cô, tôi là hàng xóm mới chuyển đến, ở phòng 205." Lê Tri chủ động bước tới, mỉm cười thân thiện. "Tầng của chúng tôi đang bị cắt nước nên tôi lên đây dùng nhờ nhà vệ sinh."

Cái cớ nghe có vẻ hời hợt, nhưng người phụ nữ ấy không nghi ngờ gì, chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại:

"Chào cô."

"Vậy... cô là vợ của Chử tiên sinh đúng không?" Lê Tri hỏi thẳng.

Người phụ nữ gật đầu:

"Đúng rồi, tôi tên là Trần Mỹ Thiến."

Lê Tri đưa tay ra bắt tay:

"Tôi có nghe Chử tiên sinh nhắc về cô. Anh ấy luôn miệng khen cô dịu dàng."

Cô liếc nhìn về phía cửa phòng:

"Anh ấy về rồi à?"

"Về rồi. Anh ấy đang tắm." Trần Mỹ Thiến đáp. Bàn tay cô mềm mại, ấm áp, làn da trắng hồng – rõ ràng là tay của một người còn sống.

Lê Tri mỉm cười:

"Phòng của cô có phòng tắm riêng à? Tiện quá nhỉ."

Trần Mỹ Thiến nhẹ nhàng nói:

"Chồng tôi tự sửa lại đấy. Anh ấy sạch sẽ, không thích dùng phòng tắm chung."

Trong ánh sáng nhạt của hành lang, nụ cười của cô ấy dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống một người từng muốn kết liễu đời mình.

Trần Mỹ Thiến mỉm cười xin lỗi:

"Tôi phải đi nấu cơm rồi."

Lê Tri gật đầu:

"Vậy hẹn gặp lại cô sau nhé. Chào cô."

"Gặp lại sau." Trần Mỹ Thiến đáp lại, ánh mắt không hề có chút nghi ngờ hay bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Tri chậm rãi bước xuống tầng bốn, đứng lặng chờ thêm một lúc.

Lợi thế của tòa nhà cũ kỹ, cách âm kém chính là đây — cô có thể nghe rõ mồn một tiếng động nhỏ nhất từ căn bếp phòng 603. Tiếng lạch cạch bát đũa vang lên đều đặn, tiếp đến là tiếng dọn thức ăn, rồi tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Sau đó, tất cả chìm vào im lặng.

Lê Tri trầm ngâm quay người rời đi. Khi vừa bước ra khỏi khu chung cư, cô bắt gặp Lý Kiến Hề đang đứng ngay cổng, tay xách vài túi ni-lông căng phồng. Dáng vẻ của anh trông như đã chờ ở đó một lúc lâu rồi.

Cô bước đến gần, ánh mắt tò mò liếc nhìn mấy túi anh đang cầm:

"Anh mua gì vậy?"

Lý Kiến Hề nâng túi lên, mỉm cười đáp:

"Bữa tối."

Anh dừng một nhịp, giọng chân thành như một lời hứa ngắn gọn:

"Hôm qua em mời anh, hôm nay để anh mời lại."

Lê Tri không nhịn được bật cười vì cách anh nghiêm túc với lời mời qua mời lại:

"Được thôi, đi nào, ăn tối."

Quán cơm của bà Khâu đã có không ít người ngồi sẵn. Thật may mắn vì phó bản này lại có một NPC bán cơm ổn định như vậy, bằng không, vừa điều tra vừa bị đói chắc chỉ còn đường ngồi góc tường nhai gạch.

Vừa thấy hai người họ bước vào, Phù Hoan liền như bừng sáng, bê hộp cơm của mình tới ngồi ké vào bàn, nhanh như chớp chiếm lấy chỗ gần nhất để "gặm đường".

Lê Phong từ xa nhìn thấy liền khẽ nhíu mày, trong đầu bất giác hiện lên lời hứa với em gái hôm qua: không can thiệp vào chuyện của Lê Tri. Nhưng... thực tế lúc này, lời hứa đó bỗng trở nên khó thực hiện hơn bao giờ hết.

Lý Kiến Hề lần lượt lấy từng hộp cơm từ túi ni-lông ra, đặt đầy bàn. Lê Tri kinh ngạc nhìn anh:

"Sao anh mua nhiều vậy?"

"Anh không biết em thích ăn gì, nên mỗi món lấy một ít."

Lý Kiến Hề trả lời đơn giản, như thể đó là điều đương nhiên.

Phù Hoan cúi đầu, cố giấu đi nụ cười đang lan khắp mặt.

Lê Tri nhìn mấy hộp cơm phủ kín bàn, đoán rằng anh thật sự đã mua sạch thực đơn hôm nay của cửa hàng. Cô khẽ mỉm cười, rồi quay sang gọi:

"Hoan Hoan, qua đây ăn cùng đi."

Phù Hoan ngẩng lên, mắt sáng rực, nhưng vẫn liếc nhìn Lý Kiến Hề như thể đang dò phản ứng của NPC. Dù sao anh cũng là "chồng" của Lê Tri trong phó bản này — liệu có khó chịu khi người khác đụng vào đồ mình mua không?

Nhưng Lý Kiến Hề chẳng biểu lộ gì ngoài sự bình thản thường thấy.

Lê Tri cười nói thêm:

"Nhiều lắm, ăn không hết thì lãng phí."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Mạnh Vũ Hàm không khách sáo, đã bắt đầu gắp thức ăn từ lúc nào. Thấy vậy, Phù Hoan cũng thả lỏng, ngồi xuống ăn nhiệt tình.

Bốn người vây quanh bàn ăn nhỏ, ánh đèn mờ nhạt, hơi cơm nóng phả lên gương mặt ai nấy, tạo nên một bầu không khí ấm áp hiếm hoi giữa khung cảnh phó bản lạnh lẽo.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com