Vợ Góa Của Gã Chăn Lợn

Chương 21



Sáng sớm mùa đông, nghe tiếng gió lạnh rít gào ngoài cửa sổ, chỉ muốn cuộn mình trong chăn bông khô ráo ấm áp nằm từ sáng đến tối. Hứa Nghiên nhắm mắt, mép chăn che nửa miệng, nàng chu môi cọ vào tấm chăn bông có mùi thơm ấm áp. Không biết từ khi nào đã thành thói quen, dù sao trong ký ức từ nhỏ đã như vậy, thích quần áo và vỏ chăn làm bằng vải bông, sau khi giặt sạch được phơi nắng, đó là một mùi hương khiến nàng quyến luyến lại an tâm.

Trước khi ngủ sẽ gấp chăn bông tạo thành một góc hơi cứng, môi cọ xát lên đó, không đau không ngứa, chỉ có chút tê nhẹ. Ngủ rồi không biết có vô thức mím môi xoa xát nữa không, nhưng khi tỉnh dậy nhất định phải vùi miệng vào vỏ chăn bông. Bất đắc dĩ phải thức dậy cũng phải vùi đầu vào chăn bông hít một hơi thật sâu, vuốt lung tung một cái, trong lòng mới cảm thấy thỏa mãn.

Hứa Nghiên ăn mặc chỉnh tề mở cửa phòng, bên ngoài xám xịt, trận tuyết đầu tiên của năm nay sắp đến. Đại ca đã trát bếp xong và sấy khô, giờ nàng đặt nồi sắt lên thêm nước, nhóm lửa không lâu sau nước đã nóng. Gió bên ngoài quá lạnh lẽo, không thể rửa mặt dưới mái hiên, đành phải bưng chậu nước vào trong sảnh nhà đặt trên ghế đẩu, khom lưng rửa mặt. Lại còn phải chú ý đừng để tóc rũ xuống đất, sáng sớm chỉ lo đun nước rửa mặt thôi đã mất một lúc lâu.

Bước ra khỏi cửa để đi ăn cơm, thấy trong ngõ không có ai, những cánh cửa nhà đi ngang qua đều được chốt chặt từ bên trong. Không giống như ở dưới quê, không phải giờ ăn cơm thì dưới mái hiên luôn có người ẩn nấp. Có thể là trẻ con chơi đất nặn, ném pháo, cũng có thể là nhóm phụ nhân buôn chuyện tụ tập nói nhỏ, tiện thể trông trẻ.

Quanh năm không giao tiếp với người ngoài, môi trường sống có khoảng cách này khiến Hứa Nghiên rất thư thái, bước chân nhẹ nhàng vừa đi vừa quan sát, ra khỏi ngõ quay đầu nhìn lung tung, liền thấy có nha dịch đi ngang qua con đường lớn ngoài ngõ bên phải, bộ quần áo đen đỏ xen kẽ đó nhìn vào khiến người ta cảm thấy an tâm.

Hứa Nghiên xoa xoa cái bụng đang kêu réo, định bụng ăn cơm xong sẽ đi vòng một vòng, trở về bằng con đường phía trước nha môn.

Trên phố bày sạp bán thức ăn, mở cửa hiệu báng hàng hóa, người qua kẻ lại tấp nập, nàng lẫn mình vào đám đông không hề nổi bật, Hứa Nghiên đầy hứng thú nhìn bên trái nhìn bên phải, lắng nghe những người bán hàng nói chuyện gia đình hàng xóm, nhìn người mua rau chọn lựa bùn đất và lá khô trên rau xanh, giắt họng đòi người bán rau giảm cho vài văn tiền.

Hứa Nghiên còn chưa ăn cơm mà đã cảm thấy như ăn no, mặt đầy vẻ buôn chuyện đứng bên cạnh xem hai người đó mặt đỏ tía tai mặc cả. Khuôn mặt lộ vẻ thích thú. Cố Lão Oai mãi mới đuổi được một phụ nhân hay buôn chuyện đi, khạc một bãi nước bọt, rau xanh giữa mùa đông mà còn có người lựa chọn, còn đòi bớt giá ư?

Lại thấy đại cô nương đang xem náo nhiệt kia vẫn còn đứng bên cạnh.

Ông ta cộc cằn hỏi: "Nha đầu, ngươi mua gì? Đừng có nói với ta là không mua, đã xem náo nhiệt cả nửa ngày rồi, không phải là đang học theo cách mài lưỡi chê bai đó chứ? Ta nói cho ngươi biết, Cố Lão Oai ta nổi tiếng là một lời là một giá.”

Mỗi bước mỗi xa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Nghiên bị điểm danh, cũng không tiện quay lưng làm như không nghe thấy mà bỏ đi. Nàng đã sớm nhìn rõ trên quầy có những gì, rau xanh, dưa muối gì đó chắc chắn nàng không dùng đến, mua về cũng chỉ là lãng phí. Chỉ có những củ khoai lang còn dính bùn đất kia là nàng có thể mua về để lấp đầy miệng.

Nàng thu lại nụ cười trên mặt, chỉ vào củ khoai lang ở góc nói: "Cân cho ta ba đến năm củ khoai lang.”

Cố Lão Oai ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhặt năm củ khoai lang lớn đặt lên cái cân, cũng không đưa cân cho cô nương ăn mặc đoan trang xem, trực tiếp ra giá: "Ba mươi văn tiền.”

Hứa Nghiên không thể tin được nhìn chằm chằm hắn, rồi lại nhìn phản ứng của hai người bán hàng rong bên cạnh, đứng thẳng sống lưng, sầm mặt mắng: "Hây, giữa ban ngày ban mặt mà kẻ buôn bán lòng lang dạ sói cũng dám chui ra? Năm củ khoai lang ba mươi văn, sao hả, đất trồng khoai nhà ông dùng thịt lợn để ủ phân bón à? Ông cứ giữ nguyên đó mang về cho lợn ăn đi.”

Nói xong cũng không dừng lại, quay người đi về phía có đông người, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

Ăn một bát bún chay, cảm thấy bụng vẫn chưa no, nhưng lại không muốn tiêu xài nhiều tiền vào bữa sáng. Đi đến góc phố, nàng mua mười quả trứng gà và năm củ khoai lang ruột đỏ cỡ vừa. Lại dùng vài văn tiền mua một cái giỏ mây nhỏ đã cũ của người ta, treo trên cánh tay rồi quay về.

Con đường lớn trước cửa nha môn chỉ có một vài người qua lại, nhưng không hề yên tĩnh, người đi đường nói chuyện rất thoải mái, còn có những người giống như Hứa Nghiên, đi ở rìa ngoài cùng của con đường còn cúi đầu nhìn vào bên trong nha môn. Thấy có người bước ra liền vội vàng quay đầu đi, một lát sau lại quay đầu nhìn chòng chọc vào bóng lưng của người ta.

Đi thẳng một mạch qua nha môn mới hoàn hồn nhận ra mình đã đi quá, nhìn ngó xung quanh, vẫn phải cứng rắn quay người đi ngược lại. Rẽ vào ngõ rồi vẫn như nghe thấy tiếng cười mơ hồ, lần đầu thì ngại ngùng, sau đó vừa nghĩ vừa cười, cúi đầu bước đi nhẹ nhàng trở về. Cẩn thận nhìn những cục đất trên mặt đường, để tránh giẫm phải rồi lại bị trẹo chân.

Khi rẽ vào ngõ thì chú ý thấy bên trong có hai nam nhân đang đứng sát nhau nói chuyện, một trong số đó còn mặc quần áo nha dịch, đợi khi nàng đến gần hơn mới thấy giọng nói của một trong hai người quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là hắn.